Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:27:19
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chuyện sung sướng?" Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, nhìn đối phương đến gần, tay nhỏ lén cầm gậy kích điện, rốt cuộc khoé mắt cũng đã chảy nước mắt.

Người đàn ông càng ngày càng đến gần, Tô Trà mím môi, trong lòng thầm nhắc...

Sung sướng đó là, sung sướng đó là, sung sướng đó là, dành cho anh...

Xẹt xẹt xẹt ~

Tiếng dòng điện chạy vang lên.

Nhìn người đàn ông lảo đảo vài cái, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất y như con ch.ó chết, Tô Trà nhấc chân đạp lên, nhưng người trên mặt đất lại không có chút động tĩnh.

"Chậc, xuống tay quá nặng rồi!"

Trong rừng cây trống trải, một giọng nữ mềm mại vang lên.

Trương Huy và Kế Vĩ trong góc tối nhìn nhau, giọng điệu này sao lại khiến người ta sợ hãi như vậy?

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Nhanh nhanh nhanh, nghe nói bên cạnh rừng cây có đứa con gái đang ấy ấy, ây chà, không biết xấu hổ."

Một đám người đang xem phim thì đột nhiên có tiếng hô hào, một tiếng hô này làm mọi người đều không còn tập trung vào phim nữa.

Ai cũng tò mò rốt cuộc là người nào lại không biết xấu hổ đi vào rừng cây nhỏ đó.

“Ha ha ha, không biết là ai chui vào rừng cây, chậc chậc chậc, gan to thật đấy!”

“Đúng rồi, thời của tôi mà có chuyện này á, có khác gì lưu manh đâu? Tội đấy là phải ngồi tù. Nghiêm trọng hơn thì bị xử tử."

Vương Tú Mi đang ngồi ở chỗ của mình thì cũng rất hóng hớt, vừa định kéo con gái ở bên cạnh để nói chuyện thì phát hiện không thấy con gái mình đi đâu mất.

Tuy vậy, Vương Tú Mi cũng không nghĩ chuyện kia có liên quan đến con gái mình. Dù sao thì Tô Trà vẫn chưa có người yêu, làm sao có thể chui vào rừng cây cùng ai đó chứ?

Lúc Vương Tú Mi đoán Tô Trà đã đi đâu thì bà cô vừa mới kêu lên kia lại mở miệng.

“Ai chà, Tú Mi, hình như là Tô Trà nhà cô ở trong rừng cây đấy!”

Cái gì? Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Nghe được tên của Tô Trà khiến người của thôn Thanh Sơn đứng ngồi không yên, người nào người nấy thi nhau nói.

“Cô nói bậy gì đấy, Tô Trà của thôn tôi sao lại làm chuyện đó được. Cô nói hươu nói vượn! Quá đáng thật đấy! Bây giờ bịa đặt cũng là phạm pháp, cô có biết hay không?”

“Đúng đúng, sao Tô Trà thôn chúng tôi lại làm chuyện đó được, người ta có điều kiện như thế, ai cũng được nhưng không thể là Tô Trà được.”

“Đúng vậy, Tô Trà còn chưa có người yêu!”

“Đúng thế đúng thế, cô mà còn ăn nói lung tung là chúng tôi đuổi người về đấy. Thôn của chúng tôi mời mọi người đến xem phim, nhưng cô đây không phải người thôn Thanh Sơn đúng không? Cô đến xem phim mà còn ăn nói linh tinh hả? Cô có biết xấu hổ hay không?"

“Mau, đi ra ngoài, đi ra ngoài. Đừng quấy rầy chúng tôi xem phim nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-231.html.]

Bà cô kia trợn tròn mắt, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của bà ta. Nếu như ngày thường, người trong thôn thích nhất là hóng chuyện, sao hôm nay có chuyện lớn như thế mà không ai tin vậy?

Bà ta không biết là, hiện giờ địa vị của Tô Trà trong cảm nhận của người dân thôn Thanh Sơn đã không phải một là một đứa con gái nông thôn bình thường nữa rồi.

Đầu óc Tô Trà thông minh, lại còn là sinh viên ở thành phố Bắc Kinh. Nếu tương lai Tô Trà muốn tìm bạn trai thì người đó cũng phải là một người thông minh chứ?

Hơn nữa người ta có nhà ở Bắc Kinh, bạn trai thì tìm người ở Bắc Kinh cũng được mà.

Tô Trà cùng đàn ông chui vào rừng cây? Ha ha, buồn cười quá!

Là do con trai học đại học không đẹp trai hay là do đầu óc của Tô Trà đột nhiên bị úng nước?

Nếu Tô Trà yêu một người dân thôn quê cũng không sao cả. Người ta không thể yêu đương công khai à, sao phải cùng nhau chui vào rừng cây làm gì?

Mới nghe đã biết chuyện này là giả rồi.

“Không phải, tôi mới thấy ở bên kia mà. Nếu không tin, mọi người cùng đi qua xem!" Người đàn bà đó vẫn nằng nặc nói như vậy. Bà ta đã thu tiền rồi, nếu không làm xong chuyện này phải hoàn lại tiền thì biết làm sao? Không thể được!

Mọi người nghe bà ta nói nhưng cũng không để ý nữa. Ngay cả người của thôn khác cũng tò mò vì sao thôn Thanh Sơn tự tin như thế, một mực chắc chắn Tô Trà sẽ không chui vào rừng cây?

Sau đó bà con của thôn Thanh Sơn giải thích với họ.

Tô Trà ấy hả, thông minh, học giỏi, được cử đi học ở đại học Bắc Kinh. Trước khai giảng hai ngày mà người ta còn đổi trường học được kia kìa, từ đại học Bắc Kinh chuyển sang đại học Quốc Gia, như vậy có giỏi hay không?

Còn nữa, Tô Trà mới đến Bắc Kinh được vài ngày đã được cấp trên chia nhà ở cho rồi. Một căn nhà ở Bắc Kinh đấy, có biết là bao nhiêu tiền không?

Lại nói thêm là, hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi chăm con gái còn hơn cả con trai. Tô Trà như thế có giống đồ ngốc không mà cùng bạn trai chui vào rừng cây hả?

Người của thôn khác đều gật đầu, đúng vậy, điều kiện tốt như thế sao mà làm chuyện đó được?

“Vương Tú Mi, đúng là con gái của cô đấy.” Bà cô kia thấy người khác không tin thì chĩa mũi nhọn vào Vương Tú Mi.

Nghe thấy tên mình bị điểm danh, Vương Tú Mi đứng phắt lên, do động tác mạnh quá nên cái ghế vừa nãy bà ấy ngồi dưới m.ô.n.g cũng bị đổ.

“Cô nói láo thì cứ nói, cứ kéo con gái tôi vào làm gì? Thấy tôi không nói thì tưởng tôi dễ bắt nạt à? Mấy lần cô mở miệng là lại nói đến con gái tôi, cô nói cô nhìn thấy thì là tôi phải tin à? Bây giờ tôi nói tôi thấy đó là mẹ cô đấy, cô có dám nhận không?"

“Tôi đã không thèm nói, cô lại còn được nước lấn tới. Cô cầm tinh con bọ chó có đúng không? Không được nhảy một ngày thì nhàn nhã quá đúng không?”

“Cô ở thôn nào? Cô nói tôi nghe để hôm nữa tôi chạy sang đấy. Sau đó nếu nhìn thấy ai thì la lên cô chui vào ruộng ngô cùng tên nào đó."

Một khi Vương Tú Mi đã mở miệng thì như cái s.ú.n.g máy, tạch tạch tạch b.ắ.n phá liên thanh, khiến cho sắc mặt bà cô vừa nãy phải thay đổi.

Ông cụ nhà họ Tô và những người khác cũng đứng lên.

Bà nội của Tô Trà liếc một cái đầy khinh miệt rồi nói: “Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được. Trà Trà nhà tôi vẫn là một cô gái thôi, cô có biết danh tiếng của con gái quan trọng như thế nào không hả? Nếu cô còn nói như thế, lát nữa chúng tôi giơ tay đánh cô thì chuyện không còn vui nữa đâu đấy.”

“Đúng thế, lòng dạ người đàn bà này dơ bẩn quá! Có phải cô ghen ghét với Trà Trà nhà chúng tôi hay không?” Lưu Mỹ Lan cũng ôm con trai đứng dậy.

Ánh mắt ông nội của Tô Trà nhìn chằm chằm người đàn bà đang bịa đặt kia.

Không chỉ là người nhà họ Tô mà cả thôn trưởng cũng xem bà ta không vừa mắt. Ông ấy đứng lên, thanh giọng rồi tức giận mở miệng nói:

“Thích xem phim thì xem, không thích xem thì đi đi. Thôn Thanh Sơn của chúng tôi không chào đón gậy chọc cứt.”

Loading...