Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:17
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô biết anh ta ở đâu sao? Cô có thể nói cho tôi biết được không?” Trong giọng nói của Tô Vận mang theo sự cầu xin.

Tô Trà lắc đầu, mở miệng nói: “Tôi không biết.”

Khương Triều Dương yên lặng bỏ nhà ra đi là vì chuyện cầu hôn Tô Trà, dựa vào những tin tức Tô Vận hỏi được từ nhà họ Khương, Khương Triều Dương chắc chắn là thích Tô Trà.

Cho nên, Khương Triều Dương nhất định sẽ liên lạc với Tô Trà.

Không thể không nói, quả thật người của nhà họ Khương hiểu rõ tính tình của Khương Triều Dương, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ đoán đúng được phân nửa.

Không sai, Khương Triều Dương có tình cảm với Tô Trà, nhưng sau lần gặp Tô Trà ở viện Nghiên cứu Khoa học, Khương Triều Dương do dự suy nghĩ rất lâu cũng không chủ động liên lạc với Tô Trà.

Quả thật Tô Trà không gặp Khương Triều Dương, hai người cũng không liên lạc với nhau, cho nên Tô Trà lại mở miệng nói: “Tôi thật sự không biết, không biết chính là không biết.”

Nói xong lời này, Tô Trà cũng không quan tâm đến phản ứng của Tô Vận, xoay người đi thẳng về phòng.

Tô Trà biết Tô Vận có quá nhiều chấp niệm với Khương Triều Dương, nhưng mà cô không có ý định chen ngang vào chuyện này, thậm chí cô cảm thấy Khương Triều Dương không ở bên cạnh Tô Vận cũng là chuyện tốt.

Nam chính đã làm sai chuyện gì mà lại bị Tô Vận dây dưa như vậy.

Ồ, người đời trước làm sai cho nên đời này trùng sinh lại là có thể quấn lấy người ta sao?

Người ta không nợ cô ta, cắm sừng cho người ta một lần là đủ rồi, trùng sinh lại còn muốn cắm thêm cho người ta lần nữa hả? Không có đầu óc à?

Trùng sinh, những chuyện của đời trước không còn tồn tại nữa sao?

Tô Vận không thể bắt nạt Khương Triều Dương không có ký ức của đời trước như vậy được.

Cô ta được trùng sinh thì được quyền coi người khác như rác mà lợi dụng?

Đây là đạo lý gì vậy?

Tô Vận nhìn thấy Tô Trà đi vào phòng, còn muốn đuổi theo, kết quả vừa mới bước chân lên, Tô Thắng Dân đã ngăn cản Tô Vận.

“Này này, cô làm gì vậy, không phải con gái tôi đã nói không biết hay sao, cô còn chưa đủ hay sao?” Mấy năm nay sự nghiệp Tô Thắng Dân thăng tiến không tệ lắm, lúc nói chuyện khí phách cũng tăng lên không ít.

Tô Vận nhìn gia đình của chú ba như đã được thay đổi cốt cách, biết bản thân không có thể vào trong tìm Tô Trà hỏi về tin tức của Khương Triều Dương, cô ta không nói lời nào lập tức quay người rời đi.

Tô Vận cũng là không còn cách nào khác, cô ta không tìm thấy và không liên lạc được với Khương Triều Dương, cô ta cũng từng thử viết thư gửi cho Khương Triều Dương trong quân đội, nhưng bức thư kia như là đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ tin tức gì, cũng không nhận được hồi âm nào.

Cô ta đã từng hỏi thăm, biết được sau khi Khương Triều Dương bỏ nhà đi cũng không liên lạc với người trong gia đình.

Cô ta cũng hết cách, lần này nghe nói nhà họ Tô đã quay về nên mới đến đây tìm Tô Trà.

Nhưng Tô Trà nói cô không biết, Tô Vận không tin.

Có lẽ là cô ta không muốn tin, Tô Trà chính là cọng rơm cuối cùng Tô Vân muốn nắm lấy, cô ta không thể từ bỏ, dù một chút cũng không thể, bởi vì một khi cô ta từ bỏ thì Khương Triều Dương sẽ biến mất khỏi thế giới của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-224.html.]

Vương Quyên thấy Tô Vận đi rồi thì vội vàng cất bước đuổi theo, lúc đi còn không quên mang theo những món đồ đã mang đến.

Dù sao bà nội Tô cũng đã nói bọn họ không thiếu những món đồ này, nếu hai người để lại những món đồ này thì người trong gia đình họ cũng sẽ ném đi hết, chi bằng mang về, còn có thể biếu tặng nhà mẹ đẻ.

Mấy thứ xa hoa này cũng không rẻ đâu, không thể lãng phí.

Tô Vận đến rồi đi trong vỏn vẹn chưa đến mười phút, nhưng bầu không khí trong nhà đã bị xáo trộn.

Bà cụ ở trong sân nói thầm vài câu, sau đó bảo người khác làm tiếp tục đi làm việc.

Bà cụ tỏ vẻ: Còn may là đến vào hôm nay, nếu ngay ngày mùng một đầu năm mà đến, tôi sẽ bị chọc tức đến bị bệnh tim! Điềm tốt đầu năm đã bị bọn họ phá hỏng hết.

Bên này, gia đình nhà họ Tô cũng đang bận rộn.

Bên kia, bầu không khí của nhà họ Khương lại không tốt chút nào.

Mẹ Khương u ám tất bật chuẩn bị cơm tất niên ở trong phòng bếp, trong lòng khó chịu không thôi.

Hôm nay là giao thừa, vậy mà con trai bà ta cũng không gọi điện về nhà, đến một bức thư báo tin cũng không có, từ sau lần trước bỏ nhà ra đi, con trai bà ta đã không liên lạc với người trong nhà.

“Duyệt Duyệt, con nói xem anh con là có ý gì đây, đây là đang trách mẹ sao? Mẹ là vì ai cơ chứ? Một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi tìm bạn gái không được sao? Mẹ làm cái gì sai chứ, mẹ một thân một mình nuôi hai anh em con khôn lớn là mẹ sai rồi sao, trong lòng mẹ rất khó chịu.”

Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi tèm nhem của mẹ, Khương Duyệt cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng nói nói mẹ Khương: “Mẹ, mẹ đừng buồn như vậy. Anh trai con không thể không cần chúng ta, chắc chắn là anh ấy vẫn còn tức giận, chờ anh ấy hết giận rồi sẽ gọi lại cho chúng ta.”

Từ nhỏ Khương Triều Dương đã có tinh thần trách nhiệm cao, khi còn bé trong nhà còn nghèo, con nhà người ta được đi ra ngoài chơi, còn Khương Triều Dương đã phải xuống ruộng làm việc.

Sau này anh ta lại đi bộ đội, anh ta gần như gửi về hết tất cả các khoản tiền trợ cấp của mình, nếu không điều kiện trong nhà sẽ không tốt như thế này.

Mẹ Khương có thể làm gì chứ? Lần này con trai nói đi là đi, cũng không liên lạc gì với người trong nhà, bà ta sợ rồi, sau này không dám quản lý chuyện của Khương Triều Dương nữa.

Thậm chí mẹ Khương quyết định sẽ cách xa Tô Vận, con trai bà ta không thích Tô Vận, hai người tiếp xúc nhiều cũng không tốt.

Hai ngày sau, Tô Vận đến nhà họ Khương, cô ta cảm thấy thái độ của người nhà họ Khương đối với cô ta đã thay đổi, hơn nữa họ còn nói cô ta sau này đừng tới nữa, để cho người khác thấy được sẽ nói những lời không hay.

Tô Vận bị chọc tức, trước đây cũng không cảm thấy không được hay, bây giờ lại nói không hay, muộn rồi!

Cô ta nhất định phải ở lại, phải bước chân vào cổng nhà họ Khương.

Bọn họ chiếm được nhiều lợi ích từ cô ta, mà bây giờ lại muốn không liên quan đến cô ta? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tô Vận nghĩ nhất định là Khương Triều Dương đã gọi điện về nhà, nếu không thì làm sao người nhà họ Khương lại thay đổi thái độ một cách đột ngột.

Ở thôn Thanh Sơn, vào ngày mùng hai tết về nhà mẹ đẻ.

Vương Tú Mi đã thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, dù sao bây giờ cùng là Tết Nguyên Đán, mà nhà mẹ đẻ của bà đã yên tĩnh trong hai năm qua, Vương Tú Mi bằng lòng giữ thể diện cho nhà mẹ đẻ.

Việc chuẩn bị đồ đạc không có gì khó khăn, một miếng thịt ba chỉ nặng ba cân, hai túi bánh ngọt và mấy quả cam được tặng cho mấy cụ ông đến nhà vào mùng một Tết Nguyên Đán.

Lúc tám giờ, khi tất cả đồ đạc đều được chất lên xe đạp, cả nhà bắt đầu xuất phát.

Loading...