Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:15
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nhưng mà, cha mẹ tớ chỉ có thể sinh em trai em gái, không có sinh chị được."
"Đúng vậy."
"Chị của tớ có hơi hung dữ, Tô Bảo, tớ có thể đổi chị với cậu không?" Một cậu bé ngây thơ hỏi.
"Không được, không đổi." Tô Bảo lập tức từ chối.
"Vậy tớ lấy em gái đổi với cậu?" Bạn nhỏ đó vẫn chưa từ bỏ.
"Không đổi không đổi, các cậu còn chơi không, không chơi thì bọn tớ đi đây." Tô Bảo phụng phịu nói.
Hai tiếng sau, bạn nhỏ Tô Bảo với vẻ mặt rầu rĩ không vui cùng Tô Trà về nhà.
Bởi vì mặc kệ cậu bé nói gì thì những bạn kia vẫn mở miệng ngậm miệng kêu Tô Trà là "chị gái" thật khiến cậu bé tức giận!
Về đến nhà vừa bước vào cổng mọi người đã nhận ra vẻ mặt của Tô Bảo không vui.
"Ôi là ai khiến cho Tô Bảo nhà chúng ta không vui đấy? Nhìn cái miệng nhỏ cũng treo được chai dầu lên rồi." Tô Thắng Lợi mở miệng trêu chọc.
"Chú nhỏ, chị gái con được yêu thích quá, ai cũng muốn giành chị của con." Tô Bảo tố cáo.
"Ha ha ha, vậy con phải cố gắng học tập, không thì chị của con không thích con nữa đâu." Tô Thắng Lợi mỉm cười trả lời.
Người lớn có thể thích trêu chọc trẻ con như thế này, nhưng trẻ con lại không hề thích người lớn giỡn như vậy, ví dụ như sắc mặt lúc này của Tô Bảo rõ ràng sắp suy sụp.
Tô Trà thấy vẻ mặt Tô Bảo, cô giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Tô Bảo nhẹ nhàng nói: "Không sao, chị thích Tô Bảo nhất, chúng ta là cùng một cha mẹ sinh ra mà."
Nghe được lời nói của Tô Trà thì sự khó chịu trong lòng Tô Bảo lập tức biến mất, cậu bé cười thật tươi và nói với Tô Trà: "Chị, chị đối xử với em thật tốt, lần sau ăn bánh bao nhân thịt em sẽ chia cho chị nửa cái."
Tô Trà dở khóc dở cười, tình cảm mà chị dành cho em chỉ đáng giá mấy cái bánh bao nhân thịt thôi sao?
Tô Bảo cũng là người không có tim phổi, có lẽ là theo tính tình của cha mẹ, vừa rồi còn ghen bây giờ lại chạy vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Bữa cơm ăn tất niên nên trong phòng bếp không ngừng bay ra mùi thơm ngào ngạt...
Ba giờ chiều, có hai bóng người từ cửa thôn đi về phía bên này.
Không lâu sau người trong thôn đều nhìn thấy Vương Quyên và Tô Vận hướng đến nhà Tô mà đi.
Hai mẹ con đều mặc đồ mới, nhìn đôi giày da mới trên đôi chân và cách ăn mặc của họ, chắc họ không phải là đang về ăn Tết đâu?
Hai năm nay cũng không thấy quay về sao đột nhiên năm nay lại trở về rồi?
Tình huống gì đây?
Trong lòng mọi người tò mò nhưng không ai mở miệng nói chuyện với hai mẹ con bọn họ.
Vương Quyên xách đồ đi phía sau Tô Vân, bà ta cảm thấy có không ít ánh mắt đang nhìn về phía mình, nên đắc ý cả người ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c lên.
Thấy chưa, Vương Quyên của bây giờ không còn như xưa nữa.
Đến cửa nhà tổ nhà họ Tô, Tô Vận đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa quen thuộc này cô ta có chút bùi ngùi.
Kỳ thực sau khi trùng sinh cô ta chưa bao giờ muốn rời khỏi nhà họ Tô, cũng chưa từng nghĩ Tô Thắng Lợi cùng với Vương Quyên sẽ ly hôn, nhưng thế sự khó lường, có rất nhiều thứ đã thay đổi trong cuộc đời này.
Tô Vận muốn người một nhà cùng nhau vui vui vẻ vẻ nhưng có lẽ bây giờ đã không thể nào nữa.
"Tiểu Vận, con đang làm gì vậy?"
Vương Quyên vừa mở miệng đã cắt đứt nỗi buồn của Tô Vận, cô ta liếc nhìn Vương Quyên, có lúc cô ta thật sự không nói nên lời với người mẹ này.
Vương Quyên không hiểu ánh mắt của Tô Vận, dù sao vừa rồi khi nhìn thấy con gái mình đứng ngây ngốc như vậy, bà ta còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì.
Cách cửa viện, Tô Vận cùng với Vương Quyên nghe được âm thanh cực kỳ sôi nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-223.html.]
Nghe thấy trong phòng náo nhiệt, Vương Quyên cảm thấy hơi khó chịu nên tiến lên gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cộc cộc cộng vang lên, một lúc sau cánh cửa mở ra, người ra mở cửa là Tô Trà.
Thật trùng hợp, Tô Trà hơi nhướng mày nhìn Tô Vận và Vương Quyên ở ngoài cửa.
Ôi trời, đây là trở về đón năm mới sao?
"Trà Trà, ai vậy?" Vương Tú Mi ở bên trong mở miệng hỏi.
"À, là Tô Vận và..." Dì lớn cũ? Tô Trà suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Dì."
Bây giờ Vương Quyên và Tô Thắng Lợi đã ly hôn, nên không có vấn đề gì cả khi họ gọi là dì.
Vẻ mặt Vương Quyên trở nên u ám khi nghe Tô Trà gọi mình như vậy, Tô Vận đứng bên cạnh bà ta không nói lời nào, cô ta quan sát đánh giá Tô Trà.
Nửa năm không gặp, Tô Vận vẫn ghen tị với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú làn da trắng nõn mềm mại của Tô Trà.
Nghe thấy cái tên “Tô Vận”, không khí náo nhiệt trong phòng bị ngưng lại trong chốc lát, qua một hồi lâu, Tô Thắng Hoa đi đến.
Nhìn con gái và vợ trước ở bên ngoài, trong lòng Tô Thắng Hoa không chút d.a.o động, theo thời gian trôi qua, giờ đây những người đã từng là người một nhà có chút xa lạ với nhau.
“Các người đến đây làm gì?” Tô Thắng Hoa lạnh lùng mở miệng.
“Tô Thắng Hoa, anh có ý gì, tôi không thể đến sao, hai chúng ta đã ly hôn nhưng Tiểu Vận vẫn là con gái của anh, vẫn là cháu gái của ông bà nội nhà họ Tô. Chúng tôi đến đây có thể làm gì được chứ, còn không phải là do Tiểu Vận nhớ thương các người cho nên mới trở về thăm hỏi, thuận tiện mang theo quà Tết đến để biếu tặng.” Lúc Vương Quyên nói những lời này, trong giọng nói nghe rõ sự kiêu căng, không ngừng chỉ vào đồ vật trong tay, khoe khoang một chút.
Nhìn đi, bọn họ có mang quà đến cho ông nội Tô.
Tô Trà lùi ra phía sau một bước, đứng ở bên cạnh yên lặng xem náo nhiệt.
Nhưng Tô Trà cảm thấy Vương Quyên này vẫn còn có thể nhảy nhót, sau đó lại trở về tìm cảm giác tồn tại, vẫn câu nói cũ đường đi càng ngày càng tự do.
Chậc chậc chậc, đây gọi là ly hôn rồi giải phóng bản thân!
“Thứ gì vậy, hai lão già chúng tôi đều không cần, các người cầm về hết đi, chúng tôi không nhận nổi đâu.”
Không đợi Tô Thắng Hoa mở miệng, bà cụ ở trong sân đã nói thẳng.
Câu nói này của bà cụ đã làm cho vẻ mặt của Tô Vận và Vương Quyên lập tức trở nên cứng đờ.
Bốp bốp bốp, Tô Trà vỗ tay liên tục như hải cẩu.
Bà nội mạnh mẽ, một cú sút thẳng như thế này thật lợi hại.
Nhưng bà nội Tô luôn thẳng thắn như vậy, kinh ngạc không, bất ngờ không?
Một lát sau, vẻ mặt Tô Vận u ám không quan tâm đến bà cụ mà lại quay sang nói chuyện với Tô Trà.
“Tô Trà, tôi muốn tìm cô hỏi thăm chuyện này.”
Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt… Tại sao lại lôi lên người cô vậy?
Cô và Tô Vận rất thân quen với nhau sao?
Tô Trà hơi tò mò không biết cô ta tìm cô hỏi thăm chuyện gì.
“Cô có biết Khương Triều Dương đang ở đâu không?”
Vẻ mặt Tô Trà sững sờ, cái gì vậy?
Khương Triều Dương ở đâu? Làm sao cô có thể biết được chuyện này?
Tô Trà cảm thấy có phải Tô Vận bị bệnh thần kinh hay không, cô và Khương Triều Dương gặp mặt nhiều lắm cũng chỉ mới hai lần, số câu giao tiếp với nhau còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bây giờ hỏi cô Khương Triều Dương ở đâu, làm sao cô biết?