Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:09
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc nãy, Tô Trà nhìn thấy chiếc lều trên đất bị lốc xoáy thổi tung, ngay tiếp theo tất cả đồ vật trong lều trại đều bay lên không trung.
Quả nhiên, sức mạnh của mẹ thiên nhiên luôn làm cho con người phải sợ hãi.
Đột nhiên, ánh mắt của Tô Trà di chuyển, trong mắt cô nhìn thấy tấm ván gỗ bên cạnh sắp ngã xuống người Mạt Lị.
Không kịp nghĩ nhiều, theo phản xạ tự nhiên Tô Trà đứng dậy, đưa tay, đỡ lấy tấm gỗ sắp rơi xuống.
Trương Huy bên cạnh nhìn thấy động tác của cô, lập tức bước lên một bước dùng thân mình đỡ lấy tấm gỗ cao hai mét, tấm ván gỗ nện trên lưng Trương Huy, không chịu được cú nện này Trương Huy kêu lên đau đớn.
Ngay lúc này Tại Kế Vĩ mới bước lên hỗ trợ, mấy người Mạt Lị chậm một bước, chờ hoàn hồn mới đi đến giúp đỡ.
Đến khi tấm gỗ được di dời, lúc này Tô Trà mới cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nhói nhói nóng rát, chất lỏng đỏ tươi không ngừng từ từ bản tay chảy ra, màu m.á.u làm mờ đi vết thương, không nhìn rõ vết thương rộng bao nhiêu.
Trương Huy cùng Tại Kế Vĩ thấy thế, vẫn là Trương Huy phản ứng nhanh, lập tức lấy quần áo xé một mảnh vừa đủ, cầm m.á.u trên tay Tô Trà, lúc gió lớn đã thuyên giảm, Trương Huy cùng Tại Kế Vĩ lập tức mang theo Tô Trà đi đến phòng y tế gặp bác sĩ.
Mặc dù gió đã nhỏ rồi, nhưng đoạn đường này vẫn còn có chút nguy hiểm, đồ vật thỉnh thoảng sẽ ngã xuống do gió thổi, cũng may không có chuyện gì, bọn họ an toàn đến phòng y tế.
Thấy có người đột nhiên tiến vào, bác sĩ sửng sốt một chút, nhìn thấy tay của Tô Trà đầy máu, nháy mắt sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
"Tới đây, ngồi chỗ này, chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Bác sĩ một bên hỏi, một bên lấy thuốc cùng băng gạc.
"Chắc là do đinh đ.â.m vào." Tô Trà nhớ lại lúc vừa rồi, cô đỡ lấy tấm ván, hình như chạm phải cây đinh lộ ra của tấm gỗ.
"Tôi sẽ khử trùng trước, cô ngồi im nhé." Bác sĩ nghiêm mặt dặn dò một câu, lập tức bắt đầu khử trùng cho Tô Trà.
Khử trùng vết thương thường rất đau, Tô Trà cảm thấy bây giờ còn đau hơn lúc nãy đỡ lấy tấm ván.
Máu trong lòng bàn tay được rửa sạch sẽ, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ miệng vết thương.
Vết thương rất sâu, vết thương hở ra có thể nhìn thấy thịt rồi, mặc dù đã được rửa sạch vết thương nhưng m.á.u vẫn tiếp tục rỉ ra.
Bác sĩ cầm máu, sau đó bôi thuốc, băng bó.
Bác sĩ hỗ trợ xử lý xong vết thương, nói:
"Bên ngoài chưa an toàn đâu, mọi người ở đây chờ một chút đi. Với, tay của cô đừng động đậy, mấy ngày nay tạm thời không thể đụng vào nước, bị nhiễm trùng thì không tốt lắm đâu. "
Chỗ này điều kiện có hạn, tiêm uốn ván là không thể, với lại không biết có bị rỉ sét không, nếu bị uốn ván sẽ khó khăn.
"Bác sĩ, xem giúp người này nữa ạ, vừa rồi hình như anh ta cũng bị thương ở lưng." Tô Trà chỉ Trương Huy nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh không lên tiếng, nhìn bác sĩ, nói.
"Bị thương sao không nói? Đến đây, cởi quần áo tôi xem một chút." Bác sĩ lườm Trương Huy một cái, nói.
"Tôi không sao đâu mà, không cần khám." Trương Huy vừa dứt lời liền cảm thấy những ánh mắt không đồng ý nhìn về phía anh ta, một là của Tô Trà, một là Tại Kế Vĩ, còn có một là của bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-220.html.]
Im lặng một lát, Trương Huy bước lên hai bước, ngoan ngoãn bắt đầu cởi quần áo.
Lúc Trương Huy cởi áo, Tô trà đã tự động quay lưng.
Cởi quần áo xong, bác sĩ tức giận lườm Trương Huy một cái, lấy thuốc đổ lên tay và bắt đầu xoa cho anh ta.
Máu bị ứ đọng ở diện tích lớn trên lưng, nhất định phải thoa cho tan m.á.u bầm, nếu không về lâu dài sẽ rất đau.
Thoa thuốc xong, Trương Huy mặc lại quần áo, bác sĩ còn đưa anh ta một lọ thuốc, để anh ta trở về tự mình thoa.
Mặc dù nói là quân nhân tham gia quân ngũ đã luyện thành da dày thịt béo không sợ đau, nhưng họ vẫn là từ da thịt mà ra, không kêu đau, không có nghĩa là không bị thương.
Lại đợi thêm hai giờ, thiên nhiên giống như không còn tức giận nữa, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.
Tô Trà cùng hai người kia đi ra ngoài, bên ngoài là cảnh tượng hỗn loạn, tất cả mọi người ở bên ngoài thu dọn tàn cuộc, đôi khi không tìm thấy món đồ nào đó, có người còn đỏ cả vành mắt, đó là do họ vất vả mang tới.
Chương Hạc Chi cũng ở đây phụ dọn dẹp, nhìn thấy Tô Trà từ phòng y tế bước ra, sắc mặt Chương hạc Chi lập tức nghiêm túc, ông ta buông đồ xuống, bước nhanh đến chỗ của Tô Trà.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã tìm được chỗ trốn rồi sao, vì sao còn bị thương?” Chương Hạc Chi vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy tay của Tô Trà bị thương, Chương Hạc Chi không thể bình tĩnh nổi.
Đối với những người làm công việc nghiên cứu khoa học mà nói, ngoại trừ đầu óc thì tay cũng là một bộ phận rất quan trọng, không biết rằng vết thương trên tay có nặng hay không, nếu sau này có di chứng gì…
“Thầy Chương, em không sao hết, chỉ là không cẩn thận bị thương thôi.” Tô Trà đáp.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng cô vừa được bôi thuốc nên không nghiêm trọng lắm.
Nhìn Tô Trà chẳng xem chuyện này có gì to tát, làm cho Chương Hạc Chi không hài lòng mà trách cứ:
“Chỉ vậy thì chưa đủ nghiêm trọng đâu, đợi tới lúc gặp bác sĩ thì em mới xem là nghiêm trọng. Em được người bên y tá băng bó cho rồi đúng không, nơi này điều kiện hạn hẹp. Chỉ còn một hai tiếng nữa là trời sáng rồi.”
“Trương Huy, cậu đi dọn lại đồ của em ấy đi, chúng ta sẽ đi ngay.” Việc quan trọng nhất là cần tìm một bệnh viện uy tín để kiểm tra tay của Tô Trà.
Nhưng việc đáng lo là muốn ra khỏi sa mạc này cũng phải mất tận hai ngày, tay của Tô Trà mà để trong hai ngày thì ai biết sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm gì?
Trương Huy nghe lời Chương Hạc Chi, nhanh chóng đi dọn hết đồ của Tô Trà.
Quay về kí túc xá, bởi vì vừa xảy ra chuyện kia nên bọn họ cũng rất hoảng hốt, trong phòng náo loạn hết lên.
Đồ đạc của Tô Trà đã được gom xong, lúc đầu bọn họ còn tính là hừng đông sẽ lên đường, ai ngờ nửa đêm lại xảy ra chuyện này.
Lúc Trương Huy cầm hành lý của Tô Trà đi ra thì chạm mặt Mạt Lị, cô ấy nhìn qua hành lý trên tay anh ấy, sau đó lại thấy cánh tay băng bó của Tô Trà, đôi mắt lộ rõ vẻ áy náy.
Cô ấy đi lên vài bước, nhẹ nhàng nhấc tay của Tô Trà lên nhìn kỹ, mở miệng nói: “Tô Trà, tay của em sao rồi, cũng tại chị mà hại em bị thương, chị rất xin lỗi, có đau lắm không?”