Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:13:05
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Công việc nấu sủi cảo là do đầu bếp trong nhà ăn lo liệu, cho nên cả đám đều rảnh rỗi.

"Tới đây tới đây, hôm nay là Tết ông Táo, chúng ta chơi vui vẻ một chút, đã gói xong sủi cảo, chúng ta ca hát đi." Ngô Hiến Trung đứng phía trước, vỗ vỗ tay hô một câu.

Nghe thấy ca hát, ai nấy đều phấn khởi.

"Hát đi hát đi!"

"Hát đi hát đi!"

Nghe thấy mọi người hào hứng kêu lên, Tô Trà lôi kéo Mạt Lị.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xem ai lên hát một bài đó? Ha ha ha, Tô Trà em có muốn lên hát một bài góp vui không?"

"Không được, không được." Tô Trà liên tục không ngừng xua tay.

Nhưng mà Mạt Lị thấy giọng nói của Tô Trà dễ nghe như vậy, ca hát khẳng định cũng sẽ rất hay, cười nói: "Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đi, nhưng mà chị hát hay sai nhịp bài hát, Tô Trà, một chút nữa em nhắc chị một chút, đừng để chị sai nhịp quá nghiêm trọng."

Nhắc, nhắc chị?

Làm sao để nhắc?

Không đợi Tô Trà kịp phản ứng, Mạt Lị đã đi về phía trước, đi vài bước phát hiện Tô Trà không có đi theo, còn quay đầu ra hiệu cô chạy đến.

Tô Trà nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Mạt Lị, nếu từ chối thì không hay lắm, hít thở sâu một hơi, bước đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi bến hướng Mạt Lị.

"Tôi, chúng tôi, chúng tôi hát!"

Mạt Lị và Tô Trà bước lên phía trước, thời điểm những người khác nhìn thấy Mạt Lị, biểu cảm có chút cứng đờ.

Ơ, đến đây làm việc nhiều năm như vậy, mọi người đều biết Mạt Lị hát rất lạc tông nhưng lần nào cũng thích hát.

Có điều, sau khi ánh mắt nhìn qua Tô Trà bên cạnh, mọi người nghĩ rằng nếu có Tô Trà theo, Mạt Lị chắc có thể được cứu vớt một chút... nhỉ?

Ngô Hiến Trung nhìn thấy Tô Trà cùng Mạt Lị đi lên, cười ha ha vài tiếng, nói: "Hay, đúng là nhiệt huyết của tuổi trẻ mà, tốt, hai người người mau lên đây."

Ngô Hiến Trung nhường lại sân khấu cho hai cô gái.

Tô Trà và Mạt Lị đứng phía trên, nhìn xuống phía dưới có rất nhiều người xem, có chút hồi hộp.

Mạt Lị vốn dĩ rất mạnh dạn trước mọi người, nhìn về phía khán giả, nói: "Hôm nay tôi cùng Tô Trà sẽ hát tặng mọi người một bài hát quân ca, một hai ba bốn."

Mạt Lị nói lớn, nói xong còn nhìn về phía Tô Trà.

Đối diện với ánh mắt Mạt Lị, Tô Trà bày tỏ: chị gái, chị đã xác định chưa?

Mạt Lị nhìn Tô Trà, cho cô một ánh mắt cổ vũ: Người chị em đừng hồi hộp.

Mạt Lị âm thầm nghĩ, dù sao cũng có Tô Trà đây rồi!

Đấy, nhìn thấy dáng vẻ này của Mạt lị, Tô Trà cũng thôi không đấu tranh nữa.

Bây giờ có g.i.ế.c cô để cho mọi người vui vẻ cũng được!

Không phải chỉ là hát thôi sao? Thì hát thôi.

Dù sao thì lỗ tai bị tra tấn, cũng không phải do đồng chí Tô Trà cô đây.

Bởi vì điều kiện có hạn, chỉ có thể hát chay.

Mạt Lị vui vẻ ngẩng đầu cất giọng.

Đến khúc có lời bài hát, Tô Trà và Mạt Lị cùng đồng thanh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-218.html.]

"Một hai ba bốn..."

Tô Trà vừa cất tiếng ca, mọi người đều ngây ra.

Một câu hát đã bị Tô Trà biến thành một câu thơ được ngâm nga đầy cảm xúc.

Mạt Lị c.h.ế.t trân ngay tại chỗ, không ngờ Tô Trà còn dã man hơn cô ấy.

"Một hai ba bốn..."

"Quân doanh màu xanh dạy tôi..."

Hai người tiếp tục đứng trên sân khấu cứ thế hát.

Ở dưới có ngươi nói, đúng là đời, núi cao còn có núi khác cao hơn!

Lúc đầu thấy Mạt Lị lệch tông, bọn họ đã tưởng rằng tệ lắm rồi, kết quả Tô Trà mới mở miệng hát, họ mới biết được, thì ra Mạt Lị vẫn có thể coi là hát, ít nhất cô ấy một hai câu vẫn còn dính dáng đến tông bài hát, còn Tô Trà thì hoàn toàn buông thả bản thân luôn.

Khán giả ở dưới cười ồ lên, mắc cười hơn nữa là, hai câu đầu Mạt Lị vẫn còn được Tô Trà dẫn dắt, nửa đoạn sau hai người mạnh ai nấy buông thả bản thân.

Tô Trà hát bằng một vẻ mặt rất nghiêm túc, dù sao chỉ cần cô không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ không phải là cô!

"Ha ha ha ha..." Âm thanh cười ở bên dưới vẫn chưa dừng lại.

Hai người đang song ca ở bên trên sân khấu, ai không biết còn tưởng hai cô gái đang hát đối đáp nhau.

Cuối cùng bài hát cũng kết thúc, Tô Trà muốn kéo Mạt Lị đi xuống nhanh một chút.

Đúng vào lúc này, không biết ai ở phía dưới muốn thêm náo nhiệt, lớn tiếng hô lên một câu: "Hát thêm một bài nữa!"

Câu này vừa phát ra, âm thanh cười ha ha ha lại nổi lên một trận nữa, sau đó một đám người hùa theo kêu: “Thêm một bài nữa, thêm một bài nữa."

Một bài vừa hết chưa là gì, lại muốn thêm một bài nữa.

Trải qua cảnh tượng đáng sợ kia một lần là đủ rồi, Tô Trà bày tỏ: Sân khấu vẫn nên cho người khác tỏa sáng thì hơn!

Trở lại vị trí cũ, Tề Minh Tú và La Thục Thư cười đến không ngậm được miệng

Đến cả Mạt Lị cũng không nhịn được cười.

Ai có ngờ, bình thường Tô Trà nói chuyện dễ nghe như vậy, là giọng người phương nam mềm mại trong veo, kết quả vừa hát lên lại tuyệt phẩm đến thế!

Cảm giác hai sự đối lập này quá lớn, làm người khác không nhịn được cười.

"Tô Trà, Mạt Lị, tặng hai cô!" La Thục Thư giơ ngón tay cái đối với hai người, bội phục, thật bội phục.

"Ha ha ha, đúng là cái này!” Tề Minh Tú cũng giơ ngón tay cái lên.

"Ha ha ha ha, Tô Trà đã đánh bay giai điệu của bài hát." Mạt Lị cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tô Trà nhìn thấy ba người bạn cùng phòng cười đến đau bụng, cũng nhịn không được cười theo.

Tô Trà: Đây có lẽ là chấm đen trong cuộc đời của cô.

Sau khi có hai người Tô Trà mở đầu cũng có không ít người đứng lên hát góp vui, mấy người này hát rất dễ nghe, dù sao hai người Tô Trà cũng đứng chót, để so về lạc tông, không ai có thể thắng các cô.

Nửa giờ về sau, sủi cảo chín bắt đầu được dọn lên bàn, mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt.

Một bên khác, bầu không khí nhà họ Tô có chút vắng vẻ.

Ngoại trừ Tô Bảo không biết vui buồn vùi đầu ăn sủi cảo, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không có tâm trạng ăn uống.

Đã đến ngày tết ông Táo rồi, vì sao con gái vẫn chưa về nhà, cũng không biết đang ở đâu.

Họ không gọi được cho Tô Trà, chỉ có Tô Trà mới có thể gọi về, họ muốn tìm Tô Trà, cũng không biết gọi điện thoại cho ai.

Tô Bảo ăn liên tiếp hai bát sủi cảo, ăn no rồi lúc này mới vỗ vỗ lên bụng nhỏ đang căng phồng của mình, ngẩng đầu nhìn cha mẹ không vui vẻ gì mấy, hỏi một câu: "Cha mẹ, khi nào chị của con trở về?"

Loading...