Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:12:55
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người dẫn đường sau đó đưa Tô Trà đến ký túc xá nữ, khi họ đến ngoài ký túc xá nữ, họ thấy một cô gái đang treo quần áo lên dây phơi đồ.

Cô gái có vẻ ngoài cao cao gầy gầy, có lẽ đã ở đây được một khoảng thời gian, làn da cô ấy hơi ngăm đen, cô ấy cũng nhìn thấy Tô Trà và người dẫn đường, ánh mắt tò mò dừng lại trên người Tô Trà.

"Mạt Lị, đây là đồng chí Tô Trà mới đến, được sắp xếp ở cùng ký túc xá với cô. Đồng chí Tô Trà, đây là Mạt Lị, hai người hãy làm quen với nhau, tôi còn có việc, tôi đi trước, hai người nói chuyện đi nhé."

Người dẫn đường có vẻ hơi không thoải mái, đơn giản giới thiệu hai bên rồi nhanh chóng rời đi.

Tại chỗ, Tô Trà và Mạt Lị đều đang đánh giá đối phương.

Mạt Lị nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của Tô Trà, ánh mắt hiện lên một chút ngưỡng mộ.

Da trắng trẻo, mềm mại, và cô ấy cũng thật sự rất xinh đẹp.

Tô Trà có thể cảm nhận được ánh mắt xem xét của đối phương, cô ấy tự tin tiến lên, đưa tay và nói bằng tông giọng vang rõ ràng: "Chào chị, em là Tô Trà mới đến, em có thể gọi chị là Mạt Lị được không? Tên của chị thật hay, em thích hoa nhài."

Mạt Lị nghe đối phương khen ngợi liền tỏ ra vui vẻ, mở miệng trả lời: "Xin chào, tên là để gọi mà, gọi Mạt Lị cũng được, đi thôi, chị dẫn em vào ký túc xá."

Mạt Lị đối với bạn mới rất tốt, chỉ vừa gặp mặt lần đầu tiên cô ấy đã thân thiện quen thuộc.

Mạt Lị khá thẳng thắn, dễ dàng gần gũi với những người cô ấy thích.

Vì vậy, chỉ trong vài phút, Mạt Lị đã ôm lấy tay Tô Trà.

Ký túc xá nữ cũng không rộng lắm, có bốn giường, và một cái tủ ở cửa, theo Mạt Lị nói, cái tủ này được làm dành riêng, chỉ có các nữ đồng chí mới có.

Từ miệng của Mạt Lị, Tô Trà biết, hai bạn cùng phòng khá hòa thuận, một tên là Tề Minh Tú, ba mươi tuổi, một tên là La Thục Thu, hai mươi tám tuổi.

Mạt Lị ban đầu là người nhỏ nhất hai mươi ba tuổi, bây giờ khi Tô Trà đến, Mạt Lị lại trở thành người lớn, Tô Trà thành người ít tuổi nhất.

Tề Minh Tú đã không còn trẻ, nhưng cô ấy đang hẹn hò với một đồng chí nam trong khu này, đã mấy năm rồi, họ dự định cuối năm kết hôn, khi đó cô ấy phải chuyển ra khỏi ký túc xá nữ.

Còn La Thục Thu tuổi còn trẻ đã kết hôn rồi, có điều vẫn chưa sinh con, chồng của La Thục Thu là một giáo viên, mỗi năm anh ấy đều đến thăm cô ấy.

Mạt Lị ở kí túc xá là người duy nhất độc thân, bây giờ Tô Trà đến, Mạt Lị như đã tìm được "đội" lớn.

Mạt Lị rất thích nói chuyện, lôi kéo Tô Trà để nói về tất cả các món ăn ngon ở căn tin.

Buổi chiều, khi Chương Hạc Chi bận, Tô Trà rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ấy đã giúp Mạt Lị làm việc chút việc.

Chỉ trong một buổi chiều, dưới sự giới thiệu của Mạt Lị, mọi người ở đây đã quen biết được Tô Trà.

Họ đều biết rằng Tô Trà là người do giáo sư Chương đưa đến, là sinh viên của Quốc Đại, tuổi vẫn còn rất trẻ.

Vào buổi tối, Tô Trà cùng Mạt Lị trở về ký túc xá, sau đó Tô Trà gặp hai người bạn cùng phòng mà Mạt Lị đã nói đến.

Tề Minh Châu trông có vẻ xinh đẹp, chỉ là da hơi đen một chút, có thể nói rằng ở vùng sa mạc này, da của mọi người đều phải đen đi chút ít do ánh nắng mặt trời.

La Thục Thu dáng người tròn trịa hơn, thoạt nhìn qua trông cô ta có nét trẻ con.

Buổi chiều nay, hai người đã nghe nói về Tô Trà, giờ thấy Mạt Lị đưa cô ấy đến, hai người đã đoán ra danh tính của Tô Trà... sinh viên của Quốc Đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-213.html.]

"Xin chào, chị là Tề Minh Tú."

"Còn chị là La Thục Thu."

Cả hai đều rất thân thiện, mở lời tự giới thiệu.

"Chào hai chị, em là Tô Trà. Buổi chiều Mạt Lị đã kể về các chị cho em nghe rồi, giờ gặp mặt quả thật rất dịu dàng." Tô Trà mỉm cười, giọng miền Nam nhẹ nhàng khiến mọi người dễ dàng cảm mến.

Tề Minh Tú và La Thục Thu cũng thật sự có ấn tượng tốt với Tô Trà, một cô gái xinh đẹp, lời nói lại ngọt ngào làm người ta không thể không thích.

"Em cũng rất xinh đẹp, nhưng khi ở đây cậu nên chú ý bảo vệ da khỏi cháy nắng. Lúc chị mới đến cũng trắng như thế này, giờ thì... Nếu không chú ý cẩn thận một chút, coi chừng lúc em trở về cũng giống như chị đấy." La Thục Thu vừa cười nhắc nhở vừa thuận tiện tự trêu chọc chính mình.

"Ha ha ha, ai đến đây cũng trắng trẻo, khi tôi đến cũng rất trắng đấy." Mạt Lị ngay lập tức trả lời.

"Đúng đúng đúng, Tô Trà em phải chú ý nhé, mặt em bị nắng đen làm đen đi thì thật đáng tiếc." Tề Minh Tú cũng đáp lại một câu.

"Dạ, em chắc chắn sẽ bảo vệ kỹ làn da của mình." Tô Trà cười, để lộ ra những nụ cười rạng rỡ cùng chiếc má lúm của mình.

Vậy là sau hai ngày, cả ba người phát hiện Tô Trà chẳng hề bị nắng làm đen đi tí nào, cô ấy ra ngoài làm việc cùng họ dưới ánh nắng mặt trời suốt hai ngày, nhưng da vẫn không thay đổi chút nào.

Ban đầu ba người nghĩ Tô Trà chắc có bí quyết chăm sóc da gì đó, nhưng sống cùng phòng với cô ấy, họ nhận ra Tô Trà chẳng quan tâm chăm sóc da gì cả, thậm chí việc rửa mặt cũng được xem là "chăm sóc" rồi.

Tuy nhiên, ở đây nguồn nước thiếu hụt, có thể rửa mặt cũng là đã là tốt rồi.

Do đó, việc tắm rửa cũng hạn chế, tối đa một tuần mới có thể dùng một chút nước để lau sơ qua.

Vì vậy, ba người thầm ngưỡng mộ Tô Trà với làn da trắng kỳ diệu không bị cháy nắng.

Sau hai ba ngày đến đây, Tô Trà cũng đã thích nghi dần, thậm chí cảm thấy mái tóc dài của mình có phần rắc rối. Vì không thể gội đầu, mỗi ngày đổ mồ hôi, tóc cũng có chút mùi.

Bây giờ Tô Trà đã hiểu tại sao nhóm ba người Mạt Lị đều cắt tóc ngắn tủn. Tóc ngắn vừa thoáng mát vừa tiện lợi biết bao nhiêu.

Vì vậy, Tô Trà cũng quyết định cắt tóc ngắn.

Ba người trong phòng nghe Tô Trà nói muốn cắt tóc đều mở to hai mắt.

Bởi vì họ đều biết Tô Trà đến cùng với giáo sư Chương, và chắc chắn cô ấy không ở lại đây quá lâu. Là con gái thì ai mà chịu dễ dàng cắt bỏ phần tóc dài của mình chứ, Tô Trà chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút thì cũng không cần thiết phải cắt tóc.

Ở ký túc xá, cả ba người đứng quanh Tô Trà.

"Tô Trà, em thật sự muốn cắt tóc hả?"

"Dạ, tóc của em dài quá, nóng lắm." Tô Trà trả lời.

"Nhưng tóc của em đẹp lắm, đen óng mượt mà, cắt đi thật đáng tiếc."

"Không sao đâu ạ, một thời gian nữa lại mọc dài ra thôi." Tô Trà nói tiếp.

"Thật đáng tiếc, hay là em suy nghĩ lại một chút đi? Em không ở đây lâu mà, chỉ cần chịu khó thêm một tí thôi."

"Không được đâu ạ, thêm một hôm em cũng chịu không nổi, quá nóng mà còn có mùi nữa." Tô Trà tỏ ra không thích bản thân mình.

Ba người nhìn Tô Trà kiên định như vậy, Tề Minh Tú quyết định giúp Tô Trà cắt tóc

Loading...