Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa vào trong ba người liền gọi phục vụ mang ra một bình nước nóng, uống xong hai chén nước ấm mới bắt đầu gọi món.

Hôm nay trời lạnh nhất định phải ăn lẩu. Mùa đông chỉ có lẩu là đỉnh cao nhất.

Vì Cận Tùng không ăn được cay nên cả bọn gọi một nồi lẩu uyên ương, nước dùng vừa được mang lên, một bên màu đỏ một bên màu trắng.

Một lúc sau, nước trong nồi đã sôi lên ùng ục, nơi nóng bốc lên ngùn ngụt ...

Dùng đũa gắp một miếng thịt bò, thả vào nồi đun lên, chao ôi đợi chín rồi gắp ra sau đó chấm vào bát nước chấm.

Cuối cùng là cho vào miệng ăn. Hương vị thật là tuyệt vời!

Trầm Nghiễm và Tô Trà cảm thấy ăn không cay thì không ngon, một lúc sau cả hai đã bắt đầu hít hà, miệng sưng lên đỏ bừng.

Ở bên cạnh, Cận Tùng đang ăn nước lẩu thanh đạm, liếc mắt nhìn cái miệng đang sưng đỏ của hai người.

Ôi trời, cậu ta vẫn nên tiếp tục ăn phần của mình thì hơn, thịt nhúng nước lẩu này ăn cũng rất ngon.

Cuối bữa ăn, bụng của Tô Trà đã căng tròn, sau khi tính tiền rồi ra ngoài, cô vẫn có chút trướng bụng. Nhìn thấy dáng điệu một tay đỡ eo của cô, Cận Tùng không tránh khỏi buồn cười.

Trời đã tối, Trầm Nghiễm và Cận Tùng muốn đưa cô về nhà trước.

Lúc ba người đang đứng ở ven đường bắt xe, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đầy sợ hãi, ngay sau đó là một tiếng gào to.

"Có kẻ ăn cướp!!!"

Nghe thấy tiếng gào, Tô Trà vừa quay đầu lại đã thấy một bóng người đang chạy như điên về phía bọn họ.

Cận Tùng và Trầm Nghiễm nhìn thấy cảnh này, hai người cũng ngầm hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt đã phân công làm việc.

Một bên Trầm Nhiễm kéo Tô Trà sang bên cạnh tránh xa nguy hiểm.

Bên kia Cận Tùng đứng vững hai chân, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu đến c.h.ế.t với tên cướp kia.

Cận Tùng nhìn tên cướp đang chạy như bạt mạng đến đây, trong lòng cậu ta kêu gào: "Mày đến đây!"

Ngay lúc Cận Tùng và tên cướp kia sắp đánh nhau, bên cạnh đột nhiên có đồ vật bay đến, Tô Trà chỉ kịp nhìn thấy một một bóng đen vụt qua rồi nghe tiếng "bốp". Có thứ gì đó bị đập trúng.

Lần này thứ cô nghe được là tiếng "bang bang" nện ở trên mặt đất.

Liền theo sau đó xuất hiện một bóng người chỉnh tề đang sải bước đi tới. Chỉ sau vài động tác, tên cướp đã bị kẹp chặt hai tay sau lưng, không ngừng kêu oai oái.

Bên cạnh hắn còn có một cái ba lô. Đây chính là hung khí suýt chút nữa đã đập hắn tới mức chấn động não.

"Mày đứng lên, đến đồn công an với tao!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Nhìn đến người đã bắt kẻ cướp, Tô Trà và những người khác mới thấy rõ gương mặt của vị anh hùng kia.

Cậu ta cao khoảng một mét bảy, dáng người tinh tế nhưng nhìn qua rất khỏe mạnh.

Các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo lại có một chút khí chất anh hùng.

Quả nhiên là người có tướng mạo phi phàm và tư thế hiên ngang oai hùng.

Tuy rằng cậu ta mặc đồ trung tính nhưng Tô Trà chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đây là một cô gái đẹp trai.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị áp giải tên cướp đi, Cận Tùng lao đến.

"Vị tráng sĩ này, tại hạ xin mạn phép hỏi tên của ngài?"

Tô Trà nhìn Cận Tùng chỉ thiếu bước nữa là quỳ xuống cầu xin, cô lại ngước mắt nhìn Trầm Nghiễm một cái rồi mở miệng hỏi: "Gần đây cậu ta làm cái gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-210.html.]

"Cậu ta trở thành người hâm mộ tiểu thuyết võ hiệp. Ngày hôm qua còn nói với tôi muốn đi tìm bí kíp võ công nữa." Trầm Nghiễm thản nhiên đáp lại.

Tô Trà tỏ ý chính mình đã hiểu.

Nói cách khác, thời kỳ nổi loạn dở hơi này vẫn chưa kết thúc?!

Ở bên kia, cô gái gọi là "tráng sĩ" liếc nhìn Cận Tùng một cái, thản nhiên đáp trả: "Tôi là con gái."

"Vậy..." Cận Tùng rối rắm một giây lại đổi cách xưng hô: "Vị này, nữ tráng sĩ?"

Giọng điệu ngập ngừng như vậy, cậu ta có vấn đề gì sao?

Bỗng nhiên cảm thấy vị "nữ tráng sĩ" kia dường như đang muốn đánh người?

Tô Trà và Trầm Nghiễm nhìn thoáng qua nhau.

Sau đó một người thì nhìn lên trời, người kia thì nhìn xuống đất.

Bọn họ có quen biết tên ngốc này sao?

Không, không hề quen biết.

Con thuyền tình bạn nói lật là lật ...

...

"Anh đừng gọi tôi là tráng sĩ nữa, nữ tráng sĩ cũng không được. Với lại, anh còn có việc gì không? Tôi còn phải đưa người đến Cục Công an, nếu không có việc gì thì tôi đi đây."

"Không có việc gì đâu, tôi chỉ muốn biết tên của cô thôi."

"Phó Kiều Kiều."

Phó Kiều Kiều không biết nói gì với chàng trai trước mắt này.

Anh ta có phải là có vấn đề về thần kinh không vậy?

Làm sao có người đàn ông thực thụ nào lại dùng từ “tráng sĩ” để gọi một cô gái mỏng manh và xinh đẹp động lòng người như cô?

Người như anh ta sau này đừng mong có người yêu đi.

Lúc này, đồng chí Phó Kiều Kiều đã hoàn toàn quên béng tên trộm vừa rồi bị cô dùng ba lô đập cho muốn chấn động não.

"Ôi, nếu không nhờ cô gái nhỏ này thì tiền của tôi đã bị cướp mất rồi, cái thằng ăn cướp này quá là khốn nạn, ban ngày ban mặt mà dám bày trò trộm cướp, phải mang nó lên công an để dạy dỗ lại đi thôi."

"Thanh niên sức dài vai rộng không lo làm ăn chân chính, chỉ muốn không làm mà đòi có ăn!"

Người phụ nữ bị giật túi hướng về phía này mà nói, đầu tiên là cảm ơn Phó Kiều Kiều, sau đó liền chửi tên ăn cướp vuốt mặt không kịp.

Gần đây vừa hay có một Cục Công an, Phó Kiều Kiều liền tiện tay mang tên ăn cướp tới đó.

Cận Tùng nhìn bóng Phó Kiều Kiều rời đi mà lưu luyến, cứ nhìn chòng chọc vào bóng lưng người ta, không thấy người ta sợ tới mức đi như bay hả?

"Đồng chí Phó Kiều Kiều này thân thủ thật sự lưu loát, vừa rồi tung mấy chiêu thật sự quá lợi hại." Cận Tùng nói với giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Nhưng mà quả thật là như vậy, đồng chí Phó Kiều Kiều này thật sự là có tài, vừa nhìn là biết cũng có nghề, cũng thuộc hàng lão luyện chứ không vừa, nếu không thì thân thủ cũng không thể lưu loát đến mức đó, quả thực có thể so sánh với đồng chí công an.

Trên đường trở về, ba người nói chuyện về thành phố C, Trầm Nghiễm hỏi Tô Trà khi nào thì trở về, ba người cùng nhau mua vé.

Kết quả Tô Trà vừa mở miệng đã nói "Chắc là hai người về trước đi." Làm cho Cận Tùng cùng Trầm Nghiễm đều cảm thấy tò mò, cô sẽ không về cùng bọn họ?

Sau khi Tô Trà giải thích lý do, cả hai chỉ có thể chấp nhận sự thật. Ban đầu, họ còn nghĩ rằng sẽ cùng nhau quay trở về, nhưng thật không may Tô Trà rất bận, hoàn toàn không có thời gian quay về cùng họ.

Ba người đi xe về nhà, Trầm Nghiễm cùng Cận Tùng nhìn theo Tô Trà, đợi khi cô đã thực sự vào trong nhà mới rời đi.

Loading...