Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:15
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng vẫn cần phải xem xét các yếu tố khác để máy bay cất cánh.
Bởi vì ngoài việc xem xét trọng lượng cất cánh của máy bay, môi trường cất cánh cũng cần cân nhắc kỹ.
Ví dụ, độ cao sân bay, nhiệt độ không khí, chiều dài đường băng, chạy đến chướng ngại vật, chướng ngại vật, hướng gió, tốc độ gió và các yếu tố khác.
Đoàn người đợi thêm một khoảng thời gian nữa cho đến khi tất cả các bên xác nhận rằng không còn vấn đề gì và họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đứng ở bên này có thể thấy cánh quạt máy bay chầm chậm chuyển động, nhan dần đều, cát bụi xung quanh bị thổi tung lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nó từ từ bay lên…
Nhìn thấy cảnh này, ai cũng đỏ hoe mắt, mừng rơi nước mắt.
Bọn họ thành công rồi!
Đúng vậy, bọn họ đã thành công, khoé mắt Tô Trà ngấn nước.
Trong lòng xúc động vô cùng, dù ở thời đại nào cũng đều có những người thông minh, chăm chỉ và kiên trì không ngừng.
Thật kỳ diệu, máy bay không người lái của đời sau chỉ có trọng tải 200 kg, vậy mà bọn họ chế tạo ra máy bay không người lái chịu được 2 tấn.
Rất tuyệt vời, không phải sao?
Trí tuệ của nhân loại là vô hạn, tượng binh mã trong lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng, tứ đại phát minh, chẳng cái nào chứng minh được hết sự kỳ diệu của trí tuệ.
Nhìn ngôi sao năm cánh trên máy bay, lồng n.g.ự.c Tô Trà hừng hực ấm nóng.
Cô yêu tổ quốc, yêu rất nhiều.
Sau đó, Tô Trà đi xem phòng điều khiển, có hai phi công đang ngồi trong một không gian không được rộng rãi cho lắm.
Vì phòng điều khiển máy bay không người lái là một gian văn phòng, bảng điều khiển và những thứ khác bên trong mang lại cảm giác như đang trong phòng điều khiển tàu vũ trụ.
Hai người chen vào trong co chân lại, có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt đều là nụ cười, nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nghiên cứu máy bay không người lái thành công, viện nghiên cứu khoa học hiện giờ cho trông coi trong và ngoài ba tầng, không cho phép người ngoài vào.
Nhân viên ra vào đều phải kiểm tra trước khi vào, hơn nữa lúc ra khỏi viện cũng phải kiểm tra, chắc chắn rằng không mang bất cứ đồ vật hay tài liệu liên quan đến viện nghiên cứu mới có thể rời đi.
Chương Hạc Chi đưa Tô Trà về nhà, dừng xe trước của nhà Tô Trà.
Ngay khi Tô Trà mở cửa xuống xe, Chương Hạc Chi lên tiếng.
“Tô Trà, việc học của em ở đại học Quốc gia thế nào rồi? Kỳ nghỉ đông có muốn ra ngoài chơi không? Nếu thích, mấy ngày nữa tôi dẫn em tới một nơi.”
Tô Trà ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Chương Hạc Chi.
Tô Trà hiểu được, "chơi" mà Chương Hạc Chi nói không giống với định nghĩa "chơi" bình thường.
Vốn dĩ Tô Trà định về nhà trong hai ngày nghỉ lễ, nhưng nghe Chương Hạc Chi nói, Tô Trà quyết định hoãn việc về nhà lại.
“Bao giờ thì đi ạ?” Tô Trà cười hỏi.
“Thứ ba tuần tới, tôi đến đón em nhé?” Chương Hạc Chi cũng mỉm cười.
“Vâng, vậy làm phiền thầy Chương rồi.”
“Không có gì, thời gian cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng, tạm biệt thầy Chương.”
“Tạm biệt.” Chương Hạc Chi ngồi trong xe vẫy tay với Tô Trà.
Một lúc sau, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi.
Thôn Thanh Sơn...
Nhà ông Tô hôm nay rất náo nhiệt, ông cụ kiếm được tiền, vung tay mua một con lợn từ trại lợn của Vương Tú Mi, chuẩn bị làm thịt đãi cả nhà một bữa. Ông nói phần thịt còn lại sẽ làm thịt khô đề Tô Trà về ăn thoả thích.
Tiếng lợn kêu thảm thiết, sau đó người đàn ông lấy chậu hứng tiết lợn, được đầy một chậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-208.html.]
Nâng rượu cắt tiết heo, Tô Thắng Hoa cầm d.a.o rạch xuống, rạch chính giữa con lợn đang treo lủng lẳng, sau đó bắt đầu xử lý, moi r.u.ộ.t già, tim phổi ra rồi đặt lên thớt.
Tô Bảo đi tới xin một miếng thịt, sau đó tự cắt thành miếng nhỏ, chấm ít muối rồi chạy ra ngoài cùng bọn trẻ nướng thịt.
Buổi trưa, cả nhà được ăn một bữa no nê toàn thịt lợn.
Đến chiều, bà cụ ướp phần thịt còn lại với muối.
Để làm thịt khô, người ta phải ướp thịt tươi với muối mấy ngày rồi đem phơi nắng, phơi khô rồi mới treo trên gác bếp hun khói.
Sau một ngày bận rộn, Tô Thắng Dân đạp xe chở Vương Tú Mi ngồi sau.
Ở bên cạnh, người Tô Bảo nhỏ bé đi một chiếc xe đạp khác, trong giỏ xe có một miếng thịt nặng mấy cân.
Hì hục hì hục, đôi chân nhỏ của cậu bé Tô Bảo vất vả đạp xe đạp, chẳng mấy chốc cậu bé đã toát mồ hôi.
“Tô Bảo, nhanh lên đi con, có một miếng thịt cũng không chở nổi, sau này làm sao chở vợ con được?” Đồng chí Tô Thắng Dân thấy con trai như vậy, ông không nhịn được nói.
Tô Bảo cúi đầu, không muốn nói chuyện với hai người.
Cậu bé mười tuổi được cho tập đi xe đạp, lúc đầu cậu rất vui.
Nhưng lúc tập được rồi, khi ra ngoài, cha mẹ thường đi chung một xe, cậu phải tự đi một xe khác, còn phải chở đồ, đây gọi là gì chứ.
Cậu không cần một miếng thịt nặng mấy cân, cũng không cần vợ.
Vợ thì nặng bao nhiêu cân chứ!
Ba bốn chục cân còn được, tốt nhất thon thả chút, gần một trăm cân?
Ôi trời, cậu nguyện độc thân đến cuối đời!
Sau đó, Tô Bảo nghe thấy tiếng cha mẹ nói chuyện ở bên cạnh.
“Thắng Dân, anh có mệt không?”
“Anh không mệt, vợ à anh nói nhé, em gầy quá, ăn nhiều lên, con gái giống em đó, gầy quá. Em xem con trai chúng ta, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, giống như mấy con lợn mập mạp nuôi trong trại của em.”
“Ối chà, em không béo lên được, cũng phiền não lắm.”
“Vợ à, em ăn nhiều lên mới béo được.”
“Vậy được, về em sẽ ăn nhiều.”
Cậu bé Tô Bảo quay đầu lại, nhìn thân hình nhỏ bé nặng hơn năm chục cân của mẹ một cái rồi lại nhìn mồ hôi trên trán cha.
Hừ, đàn ông, có cần thiết phải vậy không?
Cha, gạt vợ như vậy, không cắn dứt lương tâm sao?
Mẹ, thật đó, mẹ không hề gầy…
Chỉ là, thế giới người lớn thật phức tạp!
Rõ ràng cha rất mệt, sao lại nói không mệt, rõ ràng không gầy, sao lại nói không mập?
Chà, đại từ của người lớn… Lừa mình dối người!
Còn một điều rất quan trọng.
Cậu béo, cậu đen, là do ai?
Chuyện này… hai vợ chồng bên cạnh không biết sao?
"Reng reng reng... reng reng reng..."
Tô Thắng Dân và vợ vừa mới bước vào sân đã lập tức nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Xe đạp của Tô Thắng Dân còn chưa dừng hẳn, Vương Tú Mi ở phía sau thoắt cái đã nhảy xuống đất.
"Ôi trời, em cẩn thận một chút, nếu em bị ngã thì làm sao bây giờ?" Tô Thắng Dân nhìn theo bóng lưng đang chạy vào nhà của Vương Tú Mi, lớn tiếng hô.
"Không đâu. Em không có ngã mà? Điện thoại còn đang đổ chuông, chắc chắn là con gái gọi. Trường học sẽ cho nghỉ trong vài ngày tới, đến lúc đó con gái nhất định sẽ trở về nhà.” Vương Tú Mi vừa nói vừa chạy vào nhà, đầu cũng không ngoảnh lại.