Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:11
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng đẹp đó, màu này trông cũng đẹp.” Tô Trà cười đáp.
Mới nhìn sơ qua thì xấu, nhưng nhìn nhiều thì thấy xấu kiểu dễ thương, cũng tạm chấp nhận được. Tấm bọc sô pha này mang cảm giác xưa cũ chút.
“Ha ha ha, con gái, con cũng thấy đẹp đúng không? Mẹ mua đó, mẹ biết con gái chắc chắn sẽ thích mà, con nhìn màu sắc với hoa văn này xem, thịnh hành từ lâu rồi, ông chủ nói mặt hàng này bán chạy nhất đó.” Vương Tú Mi nghe thấy con gái thích nó, bà nói một tràng như máy hát.
Tô Trà ngoan ngoãn nghe mẹ nói, bên cạnh Tô Thắng Dân ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe.
Vừa rồi còn nói là ông đòi mua, lát sau đã đổi thành bà mua rồi.
Ông có thể nói gì nữa, vợ mình mà, chịu thôi.
Vương Tú Mi lảm nhảm hơn mười phút, cho cô xem những thứ bà cùng Tô Thắng Dân mua ở chợ về, sau đó vui vẻ vào bếp làm bữa sáng.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tô Trà và Tô Thắng Dân.
“Con gái, chúng ta nói chuyện của ông nội nhé?” Tô Thắng Dân nói xong, thấy Tô Trà gật đầu ông mới nói tiếp: “Cam bảo quản được lâu, vận chuyển đến nơi khác tiêu thụ cũng được, nhưng chúng ta không quen biết ai, Trà Trà, con nghĩ sao?”
“Cha, thôn chúng ta trồng nhiều cam như vậy, người trong thôn chưa chắc tiêu thụ được hết.”
“Như này đi, ta có thể đến nhà máy hỏi một chút, nhà máy thường gửi quà hàng năm. Bây giờ đã là cuối năm, nhà máy chắc chắn sẽ gửi quà, thông qua nhà máy là có thể tìm người, để vận chuyển đến nơi khác tiêu thụ, con tìm người có tài ăn nói chút đi rao hàng, kiếm đơn về cho mình, sau đó trích mấy phần nghìn giá trị đơn hàng trả cho hắn.”
Tục ngữ nói, có tiền mua tiên cũng được.
Nghĩ một hồi, mang về càng nhiều đơn hàng, càng kiếm được nhiều tiền, ai mà không muốn làm?
Đây là mô hình tiếp thị của đời sau, muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ.
Tô Thắng Dân nghe Tô Trà nói xong, đôi mắt ông sáng lên, cẩn thận suy nghĩ một chút, ông thấy biện pháp này đúng là tuyệt.
Về việc vận chuyển, Tô Thắng Dân có đội vận chuyển của riêng mình, ông có thể tự lo liệu việc kinh doanh của mình, nhưng theo cách này không được hay cho lắm.
Tô Thắng Dân suy nghĩ về chuyện này, ông sẽ bàn với ông nội khi trở về, chắc chắn không thành vấn đề.
Hai ngày sau Tô Trà đều trống tiết nên cô dẫn cha mẹ đi chơi Bắc Kinh, đến ngày thứ ba hai ông bà nói muốn về.
Tính đi tính lại, chơi hai ngày, thời gian ngồi tàu về dài như vậy, lỡ mất không ít thời gian.
Hơn nữa, Tô Bảo đang ở nhà một mình, gần một tháng nữa cam của ông nội đến mùa thu hoạch, biết bao nhiêu là việc.
Tô Trà khuyên hai người ở lại chơi thêm hai ngày nữa, nhưng họ từ chối, con gái còn phải đi học nên họ phải về.
Tô Trà tiễn cha mẹ ở ga tàu hỏa xong rồi quay về trường đi học.
Bên kia, Tô Thắng Dần vừa về đã bận đến tối tăm mặt mũi.
Rất nhiều người trong thôn trồng cam.
Nghe Tô Thắng Dân nói gì mà nguồn tiêu thụ, bọn họ không hiểu lắm, nhưng bọn họ biết, cam có thể được bán ra ngoài, còn những thứ khác Tô Thắng Dân sẽ thu xếp giúp.
Bây giờ người trong thôn đối xử với Tô Thắng Dân rất tốt, đi trên đường, ông được rất nhiều người chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-206.html.]
Tô Thắng Dân không hổ là người có tài làm kinh doanh, đầu óc thông minh, sáng suốt.
Điều mà Tô Trà nói cho ông biết chỉ là đại cương chung.
Khi Tô Thắng Dân bắt tay vào làm, ông cần lên kế hoạch chi tiết hơn, từ tuyển dụng người đến thực hiện giao dịch, sau đó là tiền hoa hồng, cả vận chuyển nữa, đều phải sắp xếp hợp lý.
Hơn nữa, Tô Thắng Dân cũng làm trung gian kiếm chút từ chênh lệch giá, dù sao ông cũng là bên vận chuyển, từ giá bán của dân làng đến giá mua của các ông chủ lớn, sau khi trừ phí vận chuyển, Tô Thắng Dân vẫn có thể kiếm được một ít tiền.
Tô Thắng Dân không đòi hỏi quá nhiều, cũng không hạ giá bán cam của dân làng quá thấp, ông cho rằng đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Cam trong làng đảm bảo chất lượng, hương vị thơm ngon, sẽ có nhiều ông chủ gọi điện đặt hàng.
Đặt hàng nhiều, Tô Thắng Dân cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Mọi người trong làng vui mừng phấn khởi, không khí như đón tết, đi trên đường ai cũng tươi cười.
Sau đội vận chuyển, Tô Thắng Dân lại tìm được một con đường làm giàu khác.
Trong hai tháng, cam trên núi đã được hái hết, sau khi vận chuyển đi, mọi người đều nhận được tiền.
Trong thôn, trồng càng nhiều thì thu về càng nhiều tiền, nhiều nhất là hàng vạn đồng, ba năm gieo trồng đã trở thành sổ tiết kiệm mười nghìn đồng rồi.
Lần này ngay cả ông nội và Tô Thắng Hoa cũng thu về hơn tám ngàn đồng, tiền vốn hơn hai ngàn, tiền khoán rừng cũng kiếm lại được. Đó là năm đầu tiên, hợp đồng đã ký mười năm, còn có chín năm, mỗi năm kiếm tám ngàn, mười năm là tám mươi ngàn đồng rồi!
Lần này kiếm được tám ngàn đồng, trừ đi hơn hai ngàn đồng chi phí, ông nội và Tô Thịnh Hoa chia nhau, mỗi người vẫn được gần ba ngàn đồng.
Có người ở thành phố chỉ kiếm được năm trăm đồng một năm, bọn họ kiếm được ba ngàn đồng như vậy đã kiếm được nhiều hơn người thành phố rồi, trong vòng hai năm lãi hơn ba nghìn, sau một năm sẽ có hơn một nghìn lận.
Tuyệt như vậy, nhìn thấy tiền, ai mà chẳng thích.
Nhưng thật ra trong thôn có người tâm dạ hẹp hòi, nhận được tiền rồi vẫn lầm bầm việc Tô Thắng Dân ăn tiền chênh giá, còn những người khác thì phớt lờ lời xì xào của họ.
Mặc dù hầu hết người trong thôn đều cùng một họ, nhưng Tô Thắng Dân không mắc nợ ai, có bản lĩnh mới kiếm tiền từ chênh giá, ai không hài lòng thì cũng khó nói, đừng mong Tô Thắng Dân vận chuyển rồi tìm nguồn tiêu thụ cho, có giỏi thì tự làm đi.
Một câu có giỏi thì tự làm đi, những người đang bàn tán im lặng ngay lập tức.
Nếu họ có bản lĩnh như Tô Thắng Dân, họ đã rời khỏi đây từ lâu chứ chẳng ở lại đây trồng cam.
Vì vậy, Tô Thắng Dân có thể kiếm tiền dựa trên khả năng của mình.
Ai cũng không nợ ai, Tô Thắng Dân không phải người tốt thì chẳng dại gì chạy đôn chạy đáo làm việc?
Bắc Kinh...
Tô Trà gần đây rất bận rộn, mỗi ngày đi học, đọc sách, học kiến thức chuyên ngành còn thường xuyên dự thính chuyên ngành khác.
Thấy sắp đến kỳ nghỉ đông, Chương Hạc Chi gọi điện thoại tới.
“Tô Trà, dạo này em khỏe không?”
“Em vẫn khoẻ, thầy Chương tìm em có việc gì ạ?” Người đã mấy tháng không xuất hiện đột nhiên gọi điện thoại, Tô Trà không tin là không có chuyện gì.
“Ha ha ha, thật đúng là không có chuyện gì giấu được em mà, hai ngày nữa em có rảnh không? Nếu có thời gian, tôi đón em đi xem thành quả chế tạo dựa trên bản thiết kế của em.” Rõ ràng giọng điệu Chương Hạc Chi nói chuyện điện thoại cho thấy rằng ông ta đang rất vui.