Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:11:10
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cả nhà Tô Trà dùng bữa xong, họ thanh toán rồi về nhà.

Trên tầng hai, chỗ Phó Hành Khanh vẫn chưa kết thúc, người đã đến ngồi quanh bàn lớn, tất cả đều trạc tuổi Phó Hành Khanh, ai cũng khá ưa nhìn, ăn mặc rất phong cách.

“Nào nào, Hành Khanh à, lần này cậu về hai bên quân đội đều nhìn thấy.”

“Đúng đó, anh Phó à, lần này cậu rốt cuộc đã trở về, chúng ta uống rượu đi.”

“Anh Phó, cậu không biết đâu, lúc cậu không ở đây, đám tiểu tử thối ở viện bên cạnh cứ vênh váo, đứa nào cũng muốn lên chầu trời!”

Ban đầu, thanh niên ở hai viện không hoà hợp với nhau. Khi Phó Hành Khanh còn ở đó, anh đã đàn áp phía bên kia, trong hai năm qua Phó Hành Khanh đi bộ đội, bọn họ cũng bận, đám thanh niên ở viện bên cạnh ngày càng được việc.

Phó Hành Khanh ngồi đó, cầm ly rượu, ngửa đầu lên uống cạn ly.

Mãi mới về nhà được một chuyến, thật tốt khi được tụ tập với đám bạn, ăn một bữa cơm, uống chút rượu.

Sau khi rời viện và nhập ngũ, Phó Hành Khanh trở nên trưởng thành và ổn định hơn rất nhiều, nhưng vì chứng kiến nhiều chuyện hơn nên suy nghĩ của anh đã thay đổi.

Phó Hành Khanh vẫn nhớ lần đầu tiên anh ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc đi, có hơn chục người đi cùng nhau, khi quay lại chỉ còn tám người, chỉ bằng một nửa lúc đi, ngay cả bản thân Phó Hành Khanh lúc đó được khiêng về, trên đường quay lại thì anh bị đ.â.m vào ngực.

Trước khi lên đường, mười mấy đồng chí bọn họ còn cười nói trở về sẽ đi căng tin ăn một bữa ngon, nhưng sau cùng vẫn có người một đi không trở lại.

Sau đó, nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ thứ ba...

Phó Hành Khanh không thích cười nữa, anh trở nên trầm lặng và nghiêm túc.

Thời gian trôi qua, chàng trai có nụ cười rạng rỡ đã trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Đến khoảng mười giờ, nhóm người mới đi thanh toán và rời khỏi nhà hàng.

Hơn một nửa người ở đây đều có chỗ ở bên ngoài, uống say như vậy cũng không dám quay lại viện, trở về cũng không bị người nhà quát mắng.

Nhưng Phó Hành Khanh và Tần Mạt chọn trở lại viện, nguyên nhân chính là Phó Hành Khanh không có nơi ở bên ngoài, và Tần Mạt, dù sao cha anh ta gần đây không về nhà, vì vậy anh ta đã quay về viện với Phó Hành Khanh.

Hai người uống rượu say, không lái xe được, cho nên Tần Mạt gọi tài xế tới.

Trong xe, Phó Hành Khanh và Tần Mạt đều ngồi ở phía sau. Tần Mạt đã say và nằm ở một bên cửa xe.

Để hạ nhiệt, mặt anh ta áp gần cửa sổ kính, nếu lúc này có ai đó đi đến, anh ta chắc chắn sẽ bị khuôn mặt biến dạng của Tần Mạt dọa sợ.

Phó Hành Khanh cũng uống rất nhiều, nhưng anh vẫn tỉnh táo. Lúc này anh ngồi thẳng lưng, đầu húi ngắn gọn gàng khiến các đường nét trên khuôn mặt của anh càng thêm nổi bật.

Anh giống mẹ, ngũ quan sâu sắc thanh tú, đôi mắt đào hoa đuôi hơi hếch, sống mũi cao, môi mỏng mím lại càng tăng thêm vài phần sắc bén.

Sau nửa tiếng, xe dừng lại.

Phó Hành Khanh mở cửa xe, kéo Tần Mạt ra khỏi xe một cách dứt khoát rồi cảm ơn tài xế.

"Cảm ơn, làm phiền anh rồi."

"Không có gì, tôi và Tần Mạt là bạn tốt, đúng rồi, đây là chìa khóa xe." Người đàn ông trả lời rồi giao lại chìa khóa xe.

Đưa tay nhận lấy chìa khóa xe xong, Phó Hành Khanh bước đi như kéo theo một con ch.ó chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-205.html.]

Đồ chó Tần Mạt cũng là người không tim không phổi, hai chân mềm nhũn đi theo hắn.

Phó Hành Khanh đưa anh ta về nhà, Tần Mạt nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.

Mẹ Tần nói vài câu với Phó Hành Khanh trước khi tiễn anh ra cửa.

Sau khi bận rộn một phen, Phó Hành Khanh về đến nhà đã là 11 giờ rưỡi.

Về đến nhà, anh đi thẳng vào phòng tắm, một lúc sau thì tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm truyền ra.

Vài phút sau, "cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, sau đó một bóng người mảnh khảnh từ trong phòng tắm đi ra, nửa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội, nửa thân dưới là một chiếc quần đùi màu đen.

Sau khi tắm, người chưa kịp khô đã mặc quần áo nên một số chỗ của áo trong bị ướt, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của cơ bụng qua lớp áo.

Anh cầm một chiếc khăn tắm trong tay, cẩu thả lau mái tóc ngắn của mình. Hành động này khiến cánh tay anh ta hiện lên một đường cơ bắp hoàn mỹ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

Lau vài lần, anh giơ tay ném chiếc khăn, vắt trên tay ghế ở bên cạnh.

Bóng người cao lớn tiến lên hai bước, leo lên giường, nằm xuống, anh kéo chăn bên cạnh đắp lên người, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngọn đèn vẫn còn sáng, dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông nhắm mắt lại, hàng mi dài rậm rạp trên mi mắt tỏa ra một bóng mờ mờ...

Hôm sau, khi Tô Trà còn đang ngủ, cô chợt nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài.

Mở mắt ra, Tô Trà nghe thấy tiếng nói chuyện của cha mẹ mình.

“Tô Thắng Dân, anh có thể im lặng một chút không? Con gái vẫn đang ngủ đó.” Đây là giọng nói của Vương Tú Mi.

“Ồ ồ, biết rồi, để anh nhỏ giọng lại, thế cái này để ở đâu?” Đây là giọng nói của Tô Thắng Dân.

“Đặt ở đó đi, anh mang cái nồi mới mua vào đây, cả bát, đũa, thìa nữa. Nhớ nhỏ tiếng thôi.”

“Biết rồi, anh đã làm việc thì em cứ yên tâm.”

Tô Trà nghe tiếng cha mẹ nói chuyện ở bên ngoài, khóe miệng cô hơi cong lên, cô vén chăn, dậy đi rửa mặt rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Ở ngoài này, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thấy con gái đi ra, hai người đồng thanh nói: “Con gái, cha mẹ đánh thức con dậy rồi hả?”

“Không, 10 giờ hôm nay con có tiết, bây giờ 7 giờ dậy cũng đúng mà.” Tô Trà đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm nhiều đồ đạc, hơi ngạc nhiên.

Này, nồi chén gáo bồn không nói, nhưng chiếc ghế sô pha gỗ của cô sao lại khác khác rồi.

Chiếc sô pha gỗ gụ đỏ lúc đầu cao cấp sang chảnh, bây giờ được khoác lên mình một lớp bọc quê mùa.

Đúng kiểu quê mùa, tấm bọc với sự kết hợp màu đỏ và xanh lá cây với trăm con chim hướng về phượng hoàng, mang phong cách hoài cổ rất đặc trưng.

Vương Tú Mi chú ý đến ánh mắt của con gái mình, liếc nhìn chiếc ghế sô pha rồi nói: “Trà Trà, con không thích tấm bọc ghế sô pha này sao? Mẹ cũng chả thấy đẹp chỗ nào, trách cha con ấy, lúc nãy ở chợ trông đẹp là mua về, Trà Trà, nếu con không thích thì chúng ta vứt nó đi.”

Tô Thắng Dân mở to mắt nhìn vợ mình!

Ông nói vậy khi nào?

Không phải chính miệng vợ ông bảo cái đó đẹp, một mực muốn mua, thấy con gái không thích thì đổ lỗi cho ông?

Có để ông yên ổn sống qua ngày không?

Loading...