"Cậu đến tìm Tô Vận à?" Tô Trà tìm bừa một chủ đề để cất tiếng.
“Ừ. Thế nhưng Tô Vận phải ôn tập, cho nên mình đang định đi về đây. Đúng rồi, hôm qua ông nội tôi nói là hôm nay cậu sẽ dạy bù cho em trai mình à? Bây giờ cậu định đi chưa? Nếu không chúng ta cùng đi nhé?”
"Được thôi, chúng ta cùng đi," Tô Trà cười đáp một câu.
Ông nội trong miệng Xuân Điền chính là trưởng thôn, mà ngày hôm qua trưởng thôn quả thật đã đến nhờ cậy Tô Trà đến dạy bù cho đứa cháu trai nhỏ trong nhà. Tô Trà ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên mới đồng ý.
Nghe thấy Tô Trà đồng ý, Xuân Điền vội vàng tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay của Tô Trà.
Tô Trà bị động tác của Xuân Điền làm cho sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ sáng lạn của Xuân Điền, Tô Trà cũng không nhịn được mà để lộ ra một nụ cười.
Cô gái nhỏ này, phóng khoáng, ngây thơ thật đấy.
Thế nhưng cái tính tình này lại khiến người khác muốn ghét mà không ghét nổi…
-----
Hơn mười phút sau, Xuân Điền kéo Tô Trà vào nhà mình.
Cũng trùng hợp thật, cháu trai của trưởng thôn là Xuân Thịnh và Tô Bảo rất thân thiết với nhau, thường hay đi chơi chung với nhau.
Vì thế khi Tô Trà vừa vào nhà đã nhìn thấy em trai ruột của cô - Tô Bảo đang ở đây.
Hai thằng nhóc kia đang chơi đá trong sân.
"Ông nội, Tô Trà đến rồi." Xuân Điền cất tiếng gọi.
Hai thằng nhóc chơi trong sân đã sớm nhìn thấy Tô Trà, Tô Bảo cất tiếng chào hỏi đầu tiên: “Chị.”
Thế nhưng Xuân Thịnh, Tô Trà có cảm giác, hình như thằng bé có chút sợ cô.
Tô Trà đưa tay lên sờ sờ mặt của bản thân, dáng vẻ của cô... không đáng sợ đến mức đó chứ?
"Em sợ chị à?" Tô Trà dịu dàng hỏi, hỏi xong, cô còn nở một nụ cười tươi với Xuân Thịnh.
Sau đó Tô Trà cẩn thận phát hiện ra, cô vừa lên tiếng, Xuân Thịnh đã lùi về phía sau nửa bước.
Vẻ mặt của Tô Trà ngẩn ra, tình huống gì thế này?
“Chị, chị quên mất rồi à? Năm ngoái chị còn cướp kẹo của Xuân Thịnh mà.”
Nụ cười tươi trên gương mặt Tô Trà cứng đờ lại, trong đầu cô chợt có một tia sét lóe lên.
“Chị, lúc ấy Xuân Thịnh bị chị dọa đến bật khóc luôn đấy. Chị thực sự không nhớ rõ ư?”
“Ôi, không phải hôm qua người trong thôn vừa mới khen chị có trí nhớ tốt ư? Sao chị lại quên mất chuyện này rồi?”
Chậc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-20.html.]
Bạn nhỏ Tô Bảo, chị khuyên em nên làm người lương thiện đi.
Loại lịch sử đen tối thế này, sao cô có thể nhớ rõ được cơ chứ?
Cho nên, bạn nhỏ, em hãy im miệng đi.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Một Tô Bảo vô tâm vô phế không biết là mình đã thọc cho chị gái một dao.
Một Xuân Điền vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng không biết nên nói gì.
Còn có một Xuân Thịnh đang nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi.
“Chị, bây giờ thì em hiểu rồi. Không phải mẹ nói chị bị cái bệnh gì mà tụt huyết áp đó đúng không? Cho nên lúc đó chị cướp kẹo của Xuân Thịnh là do chị bị phát bệnh đúng không?”
Ha ha, em trai của chị, em thực sự không cần nhiệt tình tẩy trắng cho chị như thế đâu. Chỉ cần em câm miệng lại, thì hai chúng ta vẫn là chị em tốt.
“Chị...”
Thấy Tô Bảo vẫn định nói tiếp, Tô Trà đã bắt đầu cân nhắc tính khả thi của chuyện "mưu sát em trai ruột" này.
Nhưng mà, cuối cùng lúc này cũng có người đến giải cứu Tô Trà thoát khỏi sự xấu hổ.
"Tô Trà, cháu đến rồi ư? Nào nào nào, vào đây uống chén nước đã." Trưởng thôn vừa nói vừa kéo họ vào phòng.
"Đúng rồi, cháu dạy bù cho Xuân Thịnh, có cần chuẩn bị gì không?" Trưởng thôn lại hỏi thêm một câu.
“Không cần đâu ạ. Sách vỡ bút mực thì Xuân Thịnh đều có sẵn rồi ạ.”
"Vậy được rồi. Xuân Thịnh, cháu nhanh chóng về phòng cầm sách vở bút thước lại đây." Trưởng thôn nói với Xuân Thịnh đang đứng một góc trông vô cùng đáng thương.
Xuân Thịnh có hơi sợ, thế nhưng nhìn thái độ kiên quyết của ông nội, hình như thằng bé không có đường phản bác nữa rồi.
Thế nhưng, hu hu hu, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng gương mặt Tô Trà vẫn đang nở nụ cười dịu dàng, thế nhưng hành động lại không chút lưu tình cướp mấy viên kẹo của mình, Xuân Thịnh lại không khống chế được sự sợ hãi.
"Xuân Thịnh, nếu cậu đã phải học bù, vậy mình đi tìm người khác chơi đây." Tô Bảo nói xong thì chuẩn bị chạy lấy người.
Đúng lúc này, Tô Trà lại cất tiếng: “Tô Bảo, em không được đi, ở lại đây học cùng đi.”
"Em á?" Tô Bảo nâng ngón tay lên chỉ vào bản thân, vẻ mặt cậu bé mờ mịt. Chờ hội phục tinh thần, cậu bé vội vàng từ chối: “Không không không, em không muốn học. Thành tích của em tốt lắm rồi, không cần chị phụ đạo cho nữa đâu.”
Không hiểu sao cậu bé cứ cảm thấy, chị gái thế này có chút nguy hiểm.
Ôi, thế nhưng bây giờ mới chạy thì muộn rồi.
Vừa rồi sao cái miệng nhỏ nhắn này lại nói nửa ngày không đi cơ chứ?
"Chị nhớ rõ điểm cuối kỳ vừa rồi của em, ngữ văn 32 điểm, toán học 48 điểm, chỉ ngần đó điểm thôi mà em đã đủ thỏa mãn rồi à? Nếu mà nghe thấy mấy lời này của em, giáo viên của em sẽ tức phát khóc đấy." Tô Trà mỉm cười nói.