Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:45:36
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dựa theo nội dung cốt truyện của nguyên tác, đời thứ nhất của Tô Vận vô cùng thê thảm, vì cha mẹ sinh liên tiếp hai đứa con gái, cho nên có rất nhiều người trong thôn thầm cười nhạo gia đình cô ta tuyệt hậu.

Đời trước, chuyện gì cũng Tô Vận cũng phải làm, cô ta sống chẳng khác gì gia súc cả.

Cô ta vô cùng hâm mộ Tô Trà nhà chú hai, mỗi ngày không những không cần làm gì hết, còn có thể mặc quần áo đẹp ra ngoài chơi.

Tất cả mọi việc bẩn thỉu và mệt nhọc trong nhà đều ném hết cho cha mẹ của Tô Vận, còn chú hai, thím hai thì hết ăn lại nằm, rảnh rỗi lại mở miệng dỗ dành ông bà nội.

Mười tám tuổi, Tô Vận bị người nhà ép buộc đi xem mặt Khương Triều Dương. Khương Triều Dương là quân nhân, điều kiện gia đình anh ta ở nông thôn này cũng được xem như số một, số hai rồi.

Khương Triều Dương nhìn trúng Tô Vận, thế nhưng Tô Vận lại chướng mắt Khương Triều Dương cao to, thô kệch. Thế nhưng dưới sự thúc đẩy của người nhà, Tô Vận vẫn ờm ờ thỏa hiệp.

Hai nhà Tô Khương nhanh chóng đính hôn.

Thế nhưng nửa năm sau đó, trong một lần vào thành phố, Tô Vận vô tình quen biết một người đàn ông vô cùng dịu dàng và hài hước tên là Tống Thanh Phong, Tô Vận bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, cho nên đã bỏ trốn với Tống Thanh Phong.

Nhưng sau đó, Tô Vận mới biết được Tống Thanh Phong là một kẻ lừa đảo, anh ta lười biếng hết ăn lại nằm.

Thậm chí về sau Tô Vận còn bị Tống Thanh Phong bán cho đám buôn người, sau đó đám buôn người lại bán cô cho một ông già trong núi sâu.

Tô Vận đợi trong núi suốt mười năm trời, Tô Vận ở trong núi, kêu trời trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.

Năm Tô Vận ba mươi hai tuổi là bước ngoặt của cuộc đời cô ta. Cảnh sát tìm đến thôn, cứu tất cả những người phụ nữ bị lừa bán trong thôn ra ngoài.

Tô Vận cũng được đưa ra ngoài, sau đó cô ta gặp được Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang đứng ở cục cánh sát. Dường như anh ta không hề thay đổi chút gì, thoạt nhìn không khác gì so với mười mấy năm trước.

Nhưng mà cô ta thay đổi rồi. Cô ta mới hơn ba mươi thôi, thế nhưng dáng vẻ lại giống như đã ngoài năm mươi vậy, là da vừa thô ráp vừa xuất hiện nếp nhăn.

Trong một giây khi nghe người ta gọi Khương Triều Dương là "Thủ trưởng Khương" kia, Tô Vận vô cùng hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-2.html.]

Có phải nếu lúc trước cô ta không rời đi, liệu có phải bây giờ cô ta đã có thể đứng bên cạnh anh ta không?

Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống. Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì c.h.ế.t bệnh.

Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.

Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.

Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.

Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái c.h.ế.t của cô hôm đó... là chuyện không thể thay đổi vậy.

Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân. Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái.

“Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa. Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít.”

Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.

Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô - đồng chí Vương Tú Mi.

"Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?" Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: “Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.”

“Mẹ...”

"Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?" Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô. Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: “Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?”

“Đúng là bất công mà. Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.”

Loading...