Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:42
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trưởng thôn, à thì, tôi phải về rồi, chuyện này tôi phải nói cho cha mẹ tôi một tiếng, con bé Trà Trà này, đúng là tương lai rộng mở.”

“Đi đi, đi đi, chuyện tốt như vậy phải nói chứ.” Trưởng thôn cười đáp.

Vương Tú Mi kéo con trai, quay người về nhà, bà phải nhanh chóng nói chuyện này.

Ôi, cô con gái này đúng là cho bà nở mày nở mặt.

Trưởng thôn nhìn bóng lưng Vương Tú Mi, trong lòng có chút hâm mộ.

Ầy, cặp vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi này đúng là may mắn, có được một cô con gái có triển vọng như vậy.

Mấy phút sau, nhà họ Tô náo nhiệt hẳn lên.

Ông cụ và bà cụ nghe tin Tô Trà mua được nhà thì vui mừng khôn xiết, lập tức tìm bộ quần áo quý giá của mình thay vào, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Chỉ một lát sau, cả làng đều biết việc Tô Trà được cấp cho một ngôi nhà ở Bắc Kinh, cũng biết được cô đã không nhập học đại học Bắc Kinh mà vào Đại học Quốc gia.

Họ không biết trường nào tốt hơn, nhưng Tô Trà giỏi như vậy, nhất định học trường nào thì trường đấy là trường tốt.

Ngày hôm sau Tô Vận biết chuyện này của Tô Trà, nghe nói Tô Trà được cấp nhà ở Bắc Kinh, Tô Vận chỉ thấy buồn cười.

Cho dù cô ta ít học cũng biết sẽ không ai nhận được nhà khi vào đại học, có thể một số người sẽ được cấp nhà sau khi tốt nghiệp, nhưng sinh viên đại học chắc chắn không có nhà.

Chuyện này không biết là do Tô Trà khoe khoang hay Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đồn thổi lên.

Cho dù Tô Trà học giỏi đến mấy, cấp nhà cũng chỉ là nói quá, nếu chuyện này là thật, làm gì có ai khai giảng rồi vẫn có thể đổi trường học?

Làm như Tô Trà mở trường đại học không bằng?

Nhận ra chuyện này chỉ là do Tô Trà khoác lác chỉ khiến Tô Vận vui vẻ trong phút chốc, gần đây chuyện khiến cô ta khó chịu chính là tiến độ của Khương gia quá chậm.

Hơn nữa, Tô Vận đã bí mật hỏi thăm, trước đây mẹ Khương đã viết một bức thư cho Khương Triều Dương nhưng anh ta không hề trả lời, gọi điện thoại đến cho đơn vị đồn trú thì chỉ được biết là Khương Triều Dương đang không ở đơn vị, cũng tức là đã ra ngoài nhận nhiệm vụ.

Ban đầu, Tô Vận muốn đến đơn vị để tìm Khương Triều Dương, nhưng bây giờ không biết Khương Triều Dương đang ở đâu, làm cho Tô Vận cảm thấy sốt ruột.

Nhưng mà có một điều Tô Vận không biết được, đó là cho dù là nhà họ Khương hay cô ta đến tìm, cũng sẽ không thể tìm được Khương Triều Dương.

Bởi lẽ hiện tại Khương Triều Dương đang làm một nhiệm vụ có tính bảo mật rất cao, cho dù có người đến đơn vị tìm người, binh sĩ cũng chỉ sẽ nói là không có người ở đây, hơn nữa cũng sẽ không nói một câu về Khương Triều Dương.

Đã hai ngày trôi qua, khai giảng đã đến gần. Thu vàng tháng chín, đan quế phiêu hương(*), một năm học mới lại bắt đầu.

(*) 丹桂飘香 (đan quế phiêu hương): nghĩa gốc chỉ hoa thơm, hương bay mười dặm; còn có nghĩa khác là chỉ những người có danh tiếng tốt, ai ai cũng biết. Hoa quế là một loài hoa nở vào tháng 9 tháng 10, cũng chỉ người có tài năng xuất chúng, sĩ tử thi đậu.

Sáng sớm mở cửa sổ, nắng vàng rực rỡ chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, mang lại cảm giác ấm cúng cho căn phòng…

Đứng trước cửa sổ, Tô Trà vươn eo, giơ tay vuốt tóc, bắt đầu thu dọn mặt bàn hơi lộn xộn trước mắt.

Thu thập các tài liệu quan trọng bỏ vào trong ngăn kéo, nửa tiếng sau Tô Trà đóng cửa ra ngoài.

Vì Tô Trà đã được sắp xếp báo vệ bí mật, nên tự nhiên cũng có người bí mật theo dõi nơi ở của Tô Trà.

Cô ghé vào một quán ăn sáng ở ven đường, tìm chỗ ngồi xuống.

“Ông chủ, cho một bát mì thịt bò, hơi cay.”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên trong quán mì, những người khác trong quá nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-198.html.]

Cảm nhận được ánh mắt của người khác, Tô Trà ngẩng đầu lên cười mỉm.

Những người khác cũng lộ ra nụ cười thiện chí, thầm nghĩ bộ dáng cô gái nhỏ này thật gây ấn tượng.

Sau khi đợi vài phút, mì thịt bò được mang lên.

Mì ăn kèm bắp cải, nước dùng đậm đà, thịt bò thái mỏng xếp ngay ngắn trên mặt bát mì, ăn kèm rau mùi xanh, mùi này… cũng rất thơm.

Tô Trà chỉ vui vẻ chăm chăm ăn mì thịt bò, không biết rằng bây giờ mình đã trở thành một hình tượng trong mắt người khác.

Thấy cô ăn ngon lành như vậy, một số khách hàng trong quán mì cũng không nhịn được, thúc giục ông chủ lên món nhanh nhanh.

Thấy món ăn của cô gái nhỏ thơm ngon như vậy, họ lại càng cảm thấy đói hơn.

Ăn xong tô mì thịt bò thơm ngào ngạt rồi tính tiền, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn rời đi.

Còn bên phía Đại học Quốc gia, mặc dù Tô Trà vẫn chưa đến nhưng tên tuổi của cô đã được nhiều người hỏi thăm khắp nơi.

Cô tài năng đến đâu để có thể khiến Đại học Quốc gia cướp người từ Đại học Bắc Kinh chỉ vài ngày trước khi khai giảng?

Chỉ là mọi người đều rất tò mò, có thể theo học tại Đại học Quốc gia, ai mà chẳng phải là thiên chi kiêu tử, bọn họ thật sự vô cùng hứng thú đối với người được chiêu sinh chỉ hai ngày trước khi khai giảng này.

Tuy nhiên, mọi người tò mò thì tò mò, nhưng cả một ngày trôi qua, chưa có ai từng gặp qua Tô Trà.

Cho nên, người đâu rồi?

Kiêu ngạo đến mức ngày báo danh cũng không đến sao?

Nhưng điều mọi người không biết là, Tô Trà không phải không đến, mà thật sự có đến.

Đến Văn phòng Hiệu trưởng Đại học Quốc gia.

Trong văn phòng, Tô Trà ngồi trên ghế với vẻ mặt ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng là một đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.

Ở bên kia bàn, Lục Tư Văn đánh giá cô gái nhỏ trước mặt ông ta một lúc, nhưng ông thật sự không thể liên kết nhà sản xuất vũ khí sát thương như dùi cui điện với cô gái nhỏ trước mặt mình.

Nhưng vì Chương Hạc Chi đã đặc biệt đề cử cô, Lục Tư Văn tự nhiên sẽ không đánh giá thấp cô chỉ vì vẻ bề ngoài.

“Sinh viên Tô Trà, em muốn chọn chuyên ngành nào?” Lục Tư Văn mỉm cười hỏi, không đợi Tô Trà trả lời câu hỏi đã lập tức nói tiếp một câu: “Nếu em chưa quyết định thì có cần tôi đề cử chuyên ngành không?”

“Cảm ơn hiệu trưởng Lưu ạ, nhưng em đã chọn xong rồi.” Tô Trà sau khi nhận ra bản thân muốn đến Đại học Quốc gia đã chọn chuyên ngành mình thích trong lòng.

Nghe câu trả lời dứt khoát của Tô Trà, Lục Tư Văn cảm thấy có chút tò mò.

Có vẻ như cô đã chọn từ trước rồi.

Người trẻ tuổi này thật thú vị.

“Vậy em chọn chuyên ngành nào?” Lục Tư Văn cười hỏi, hai tay ông ta như đang tuỳ ý đặt trên bàn, nhưng lại nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn.

Người ngoài không biết đây thật ra là một động tác nhỏ của Lục Tư Văn khi ông ta suy nghĩ.

Giờ phút này, ông đang phỏng đoán về con người Tô Trà.

Cô trông rất mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng tính tình có vẻ như rất quyết đoán, có chính kiến, là một người không dễ bị người khác thuyết phục.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Tư Văn về Tô Trà.

Loading...