Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:34
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thắng Dân, anh nói xem không biết con gái đã nhận được đồ chúng ta gửi chưa. Theo em thì con gái không có nơi ở rất bất tiện. Khi trở về, chúng ta nhà đi, như vậy đã có chỗ để những thứ mình gửi rồi. Lắp đặt điện thoại hay thứ gì đó cũng sẽ dễ liên lạc hơn có phải không?”

Vương Tú Mi đã lo lắng suốt mấy ngày gần đây, cho dù sau khi Tô Trà đến thành phố Bắc Kinh đã gọi điện về nhà, Lương Tố ở bên đó cũng thông báo rồi nhưng Vương Tú Mi vẫn lo âu như thế.

Nghe thấy những lời vợ nói, trong lòng Tô Thắng Dân cũng có hơi bất an, con gái đi xa như vậy thật đáng lo, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì con gái chân yếu tay mềm cũng đánh không nổi.

“Vợ à, theo chồng thì, chúng ta vẫn nên qua đó một chuyến càng sớm càng tốt, để giải quyết việc nhà cửa.”

“Đúng đúng đúng, phải tranh thủ thời gian.”

Bạn nhỏ Tô Bảo cúi đầu ăn, dù sao cậu bé cũng nghe không hiểu cha mẹ nói gì, cũng không quan tâm nhà cửa gì đó.

Trong đầu Tô Bảo còn đang lo liệu có cách nào để cha mẹ đưa mình cùng đi đến Bắc Kinh hay không.

Mặc dù khả năng này không lớn. Nhưng mà con người, cần phải có ước mơ.

...

Thành phố Bắc Kinh.

Chương Hạc Chi đã liên lạc với Cốc Ích, cũng định nói về chuyện của Tô Trà.

Trong phòng làm việc, vẻ mặt Cốc Ích u ám nhìn chằm chằm vào Chương Hạc Chi - một lão già không biết xấu hổ.

Ông nói ông muốn lén thọc gậy bánh xe thì cũng thôi đi, đằng này còn cử người đến Đại học Quốc gia, bây giờ may mà không ai trong số họ sa sút, trái lại giúp cho người của Đại học Quốc gia vớ được món bở rồi.

Tiếp đó, lúc này ông lại chạy tới văn phòng của ông ta để nói về chuyện của Tô Trà, còn có việc gì cần thương lượng à?

Nào, nói đi!

Cốc Ích rất muốn nghe xem Chương Hạc Chi còn có thể bịa ra những lời gì nữa.

Đồng nghiệp nhiều năm như vậy, đúng là Chương Hạc Chi đã quen với tính tình của Cốc Ích luôn rồi, nhìn vào ánh mắt của đối phương, Chương Hạc Chi cười cười.

“Lão Cốc, chúng ta làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, ông đừng có tỏ ra như vậy nha, tôi làm vậy hoàn toàn là vì lợi ích của Tô Trà. Tô Trà vào Đại học Quốc gia thực sự rất phù hợp, chúng ta phải đào tạo nhân tài cho đất nước, ông nói xem đúng không?”

“Ha, ông không biết hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh lại mắng sau lưng vì ông đã giúp đỡ người ngoài như thế nào ư?” Cốc Ích cười khẩy một tiếng.

“Thôi nào, được được được, Lão Cốc, chuyện này tôi không biết, tôi xin lỗi là được rồi chứ, lần này tôi thực sự có chuyện cần tìm ông, chúng ta vào việc chính thôi.” Nói đến đây, Chương Hạc Chi cũng trở nên nghiêm túc.

Nhìn Chương Hạc Chi nghiêm túc như vậy, Cốc Ích tạm thời bỏ qua việc so đo từng li từng tí với ông ta khi nãy, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần nghiêm nghị.

“Có chuyện gì, nói đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-194.html.]

“Ông xem tài liệu này trước đã, sau đó chúng ta nói tiếp.” Chương Hạc Chi vừa nói vừa đưa ra một bộ tài liệu.

Cốc Ích đưa tay nhận lấy rồi mở ra, vừa đọc xong nội dung của trang đầu tiên đã trở nên nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào tài liệu, không, có thể nói đây là một bản thiết kế rất cẩn thận thì mới đúng.

Thiết kế UAV (phương tiện bay không người lái), những phương diện mà nó sẽ được ứng dụng trong tương lai, từ các mô hình trinh sát nhỏ đến công nghệ không người lái thực thụ, không người điều khiển, thật là một chuyện khiến người ta phải chấn động.

Điều khiển từ xa tránh được các vấn đề về an toàn của phi công, với lại còn có thể thiết kế ẩn hình bên ngoài, vậy thì có lẽ hiệu quả ở một số khía cạnh... Sẽ vượt xa sức tưởng tượng.

Càng xem càng đã, Cốc Ích xem hết toàn bộ thiết kế, sau khi xem xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lật về mấy chỗ vừa rồi không nhìn kỹ để xem lại.

Qua vài phút, Cốc Ích dừng việc trong tay lại và ngẩng đầu lên nhìn Chương Hạc Chi.

“Cái này, là do Tô Trà thiết kế?” Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng Cốc Ích vẫn không nhịn được muốn nghe câu trả lời của Chương Hạc Chi.

“Đúng, ông xem cái này rồi, có suy nghĩ gì không?” Chương Hạc Chi cười, hỏi ngược lại một câu.

“Có có có, thiết kế này đã bắt tay vào làm rồi, Tô Trà đang ở giai đoạn nào?”

“Khoảng tầm ngày mai có thể hoàn thành một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ, sau đó có thể bay thử để kiểm tra tình hình và dữ liệu cụ thể.” Chương Hạc Chi nói xong, cau mày, mở miệng tiếp tục nói: “Nhưng có một vấn đề, Tô Trà hiện đang sống trong nhà Tứ hợp viện của giáo sư Vương Quốc Quân. Ở nơi đó, độ bảo mật không tốt, mà tôi cho rằng chúng ta nên nộp đơn xin sắp xếp người bảo vệ đồng chí Tô Trà như lần trước. Một nhân tài như này cần phải coi trọng.”

“Được được được, khi quay về sẽ đăng ký ngay lập tức.” Độ bảo mật không tốt thì sao mà được, bản thiết kế của Tô Trà bị người ta trộm mất thì phải tính sao?

Cốc Ích suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu cân nhắc về việc có nên xếp riêng cho Tô Trà sống ở một nơi có độ bảo mật và an ninh tốt hơn hay không.

Chương Hạc Chi hết chuyện để nói cho nên đã rời khỏi văn phòng của Cốc Ích, Cốc Ích theo sau lập tức gọi điện cho cấp trên để báo cáo.

Nghe những chuyện ông ta nói qua điện thoại về Tô Trà, cấp trên trong chốc lát bảo sẽ bố trí người tới bảo vệ đồng chí Tô Trà, đến cả vấn đề nơi ở họ cũng sẽ sắp xếp ngay.

Ở Tứ hợp viện, Tô Trà còn không biết bản thân đã gây nên chấn động gì, đã được một số người coi trọng như nào, cô hiện đang ở trong phòng loạn hết cả lên.

Tô Trà ở trong phòng cả ngày hôm nay, Cận Tùng và Trầm Nghiễm đều không dám quấy rầy cô, sớm đã biết Tô Trà bây giờ lại lên một tầm cao mới trong tâm trí họ, có thể tiến hành nghiên cứu và thảo luận cùng Giáo sư Chương Hạc Chi thì đúng là vô cùng lợi hại mà.

Cuối cùng thì lúc trời chập tối, Tô Trà ôm chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ ra.

“Tô Trà, xong rồi à, lại đây, cho tôi xem trước.” Cận Tùng đến gần, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc máy bay không người lái trong lòng Tô Trà.

Đường nét lưu loát, màu sắc đơn giản mà đẹp, tạo hình này thoạt nhìn cũng thấy rất đỉnh rồi.

“Tô Trà, cậu đang định bay thử à? Hay là chúng ta tìm một chỗ rộng rãi chút để thử nhé?” Cận Tùng vẻ mặt nóng lòng muốn thử, rất muốn cầm lên thử nhưng lại sợ làm hỏng.

“Không cần, thử luôn trong sân đi, thử bay đơn giản trước.” Tô Trà mỉm cười trả lời, sau đó đặt chiếc máy bay trong lòng xuống chỗ trống trong sân.

Tô Trà cầm một cái điều khiển trong tay, bắt đầu thao tác, sau đó Cận Tùng và Trầm Nghiễm thấy chiếc máy bay không người lái trên mặt đất phát ra tiếng vù vù nhẹ, cánh quạt trên đỉnh từ từ quay, rồi ngày càng nhanh hơn.

Loading...