Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:10:28
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà cùng hai bạn học ngẩng đầu lên thì trông thấy bọn họ.
Ánh mắt đầu tiên của họ là nhìn thấy Chương Hạc Chi đi ở phía trước, khí chất đó chỉ cần nhìn thôi cũng biết không phải người bình thường.
Tầm mắt Chương Hạc Chi nhìn qua ba người, ngay sau đó dừng ở trên người Tô Trà.
Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, bọn họ đang ở trong sân nghỉ ngơi thôi mà.
Đột nhiên Chương Hạc Chi tiến về phía họ sau đó ngừng ở trước mặt Tô Trà.
“Xin chào đồng chí Tô Trà, tôi là Chương Hạc Chi, trước kia chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại.” Chương Hạc Chi mỉm cười mở miệng, vẻ mặt ông ta hiền lành.
Nghe thấy tiếng của đối phương thì Tô Trà đã nhớ ra.
Cô đúng là biết Chương Hạc Chi nhưng mà chưa từng thấy được người ngoài đời thật.
Cô đã từng nói chuyện vài lần qua điện thoại với ông ta, đối phương hỏi cô về chuyện gậy kích điện.
Nhưng mà, thái độ của đối phương làm cho Tô Trà cảm giác người này hình như là vì cô mới đến đây?!
Trên thực tế cảm giác của Tô Trà không hề sai vì những lời tiếp theo của Vương Quốc Quân đã chứng thực suy đoán của cô.
“Tô Trà, Trầm Nghiễm, Cận Tùng, đây là Chương Hạc Chi, giáo sư Chương. Từ hôm nay trở đi, giáo sư Chương sẽ ở đây vài ngày.”
Ở đây á?!
Ba người đều hơi giật mình, chỗ này của giáo sư Vương chưa biết là phong thủy có tốt hay không, nhìn qua Chương giáo sư không giống như một bình dân.
Sau đó hai bạn học và Tô Trà phát hiện rằng giáo sư Chương ở đây thì họ cũng được hưởng lợi. Những người đi theo giáo sư Chương thật sự rất là giỏi.
Mấy người đó làm đồ ăn rất ngon.
Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều cảm thán, cuối cùng thì không cần hai đứa tự thân ra trận nấu cơm nữa rồi.
Ăn xong cơm chiều, Tô Trà đang xoa cái bụng ăn no căng, trong lòng cô vẫn còn đang khen ngợi tay nghề nấu nướng của những người đó.
Thịt kho tàu thật là thơm!
Cả canh rau nữa, đúng là phối hợp với thịt kho tàu lại càng tuyệt vời.
Vẻ mặt cô thỏa mãn nằm trên ghế trong sân. Vương Quốc Quân nhìn thấy Tô Trà như vậy cũng không nhịn được mà thấy buồn cười.
Chương Hạc Chi cũng ở bên cạnh cười mỉm nhìn Tô Trà, sau khi thấy Tô Trà đã ăn no, Chương Hạc Chi cảm thấy đã đến lúc nói chuyện chính.
“Tô Trà, tôi nghe nói em muốn ghi danh vào đại học Bắc Kinh?”
“Vâng.” Tô Trà nghe thấy Chương Hạc Chi nói thì ngồi thẳng dậy, gật đầu trả lời.
“Trùng hợp quá, vừa lúc tôi muốn đi Bắc Kinh hơn nửa tháng, cho nên em có hứng thú chọn học ngành chuyên nghiệp của tôi không?" Chương Hạc Chi hỏi thẳng vào vấn đề, ông ta phải tận dụng thời cơ không để nó tuột đi mất.
Ông ta phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, kẻ đi sau phải chịu thiệt thôi.
Tô Trà nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy thì hơi sửng sốt, ngay sau đó mới hoàn hồn mở miệng trả lời: “Giáo sư thuộc chuyên ngành nào ạ?”
“Là khoa học tự nhiên, tôi làm nghiên cứu, nếu em học chuyên ngành của tôi thì em có thể mượn phòng thí nghiệm trong trường học.” Chương Hạc Chi bắt đầu tung mồi ra.
Tô Trà nghe thấy có thể mượn phòng thí nghiệm thì trái tim cảm thấy đáng thẹn mà bắt đầu d.a.o động.
“Vậy để em xem xét đã.” Tô Trà cười mỉm trả lời.
Dù đã thích lắm rồi nhưng cũng cần suy xét một chút chứ.
Chương Hạc Chi sao lại không biết Tô Trà đã d.a.o động, ông ta nghe thấy Tô Trà nói như vậy thì lại đưa ra thêm quyền lợi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-191.html.]
“Nếu em học khóa của tôi thì trong một phạm vi nhất định tôi có thể để em tự do sắp xếp thời gian, nhưng điều kiện là việc học không thể kém đi.”
Tự do sắp xếp thời gian có nghĩa là có thể xin nghỉ trong một khoảng thời gian nhất định?!
Tốt quá, Tô Trà càng d.a.o động mạnh mẽ hơn.
Ngay cả bên cạnh Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng không nhịn được âm thầm líu lưỡi.
Tô Trà thật là lợi hại!
“Vậy mai em sẽ trả lời ạ.” Dù Tô Trà nói như vậy nhưng kỳ thật đã gần như đồng ý rồi.
Chương Hạc Chi cười nói: “Được, tôi chờ tin tức tốt của em đấy.”
Mọi người ở trong sân nửa giờ, Tô Trà cảm giác bụng mình không còn căng nữa nên đứng dậy muốn về phòng.
Cận Tùng nhìn thấy hành động của Tô Trà thì thuận miệng nói một câu: “Cậu lại về nghịch đống linh kiện đó à?”
“ Ừ, cậu không hiểu được thú vui này đâu.” Tô Trà cười đáp lại, cô đang định đi thì Chương Hạc Chi ở bên cạnh mở miệng.
“Đồng chí Tô Trà, nếu em không ngại thì mang tôi đi cùng được chứ?”
Tô Trà bất thình lình nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Nếu như giáo sư muốn đi cùng thì cũng được thôi.
Chương Hạc Chi cũng rất tò mò, lúc trước Cốc Ích có nhắc tới chuyện mấy năm nay Tô Trà mân mê gì đó lại không có một chút thông tin nào.
Nhân tiện hôm nay có cơ hội nên Chương Hạc Chi phải nắm chắc tìm hiểu xem sao.
Sau đó Vương Quốc Quân, Cận Tùng, Trần Nghiễm cứ như thế nhìn Tô Trà đi vào phòng cùng Chương Hạc Chi.
Bên ngoài ba người ngây người, bên trong Tô Trà chỉ nói một câu với Chương Hạc Chi đã bắt đầu vào việc của mình.
Chương Hạc Chi cũng rất tự nhiên, Tô Trà bận việc của Tô Trà còn ông ta xem là việc của ông ta, không ai làm phiền nhau.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi tay xinh đẹp của Tô Trà mân mê một đống linh kiện, thường thường phát ra tiếng vang“Cạch, cạch, cạch" . Chương Hạc Chi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay Tô Trà.
Ông ta nhìn Tô Trà dùng một đống vật liệu rẻ tiền dần dần tạo thành một cái...máy bay?!
Chương Hạc Chi kinh hãi, ông ta mở to đôi mắt nhìn thành phẩm đã hoàn thành một nửa kia, dù chưa hoàn thành nhưng vẫn có thể nhìn được kích thước và tính chất của nó.
Cái này là mô hình máy bay sao?
Vừa rồi ông ta đã quan sát được hết động tác của Tô Trà, cái này không đơn giản giống như một cái mô hình.
Nhưng ông ta thấy Tô Trà còn đang bận rộn nên không dám mở miệng. Ông ta nhịn, phải kiên nhẫn chờ đến lúc Tô Trà làm xong.
Chương Hạc Chi chờ liên tục hai tiếng. Hai tiếng trôi qua Tô Trà đã gần như làm xong việc.
Động tác trên tay cô dừng lại, một chén nước bỗng nhiên được đưa tới từ bên cạnh.
Vẻ mặt Tô Trà hoang mang sau đó cô quay đầu thì thấy gương mặt đầy tươi cười của giáo sư Chương.
"Đây, nếu khát nước thì uống nước cho đỡ khát.” Chương Hạc Chi ngữ khí dịu dàng nói.
Tô Trà cảm giác là lạ, để giáo sư lấy nước cho mình thì cô sao dám nhận!
Cô chần chờ trong chốc lát rồi mới nhận lấy cốc nước, Tô Trà thấp thỏm uống một ngụm nước trong sự nhiệt tình của giáo sư Chương, sau đó cô nhanh chóng đặt cái ly sang bên cạnh.
“Giáo sư Chương, thầy có chuyện gì muốn nói đúng không?” Giáo sư đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến Tô Trà cảm thấy hơi khiếp sợ!
“Ây, không có việc gì cả. Chỉ là tôi tò mò một chút, cái này...Là cái gì?” Chương Hạc Chi giơ tay chỉ vào đồ vật mà Tô Trà mới vừa lắp xong, trong mắt ông ta hiện lên sự chờ mong.
Trực giác của ông ta nói rằng cái này nhất định là đồ tốt!