Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:54
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố Bắc Kinh.

Chương Hạc Chi đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ nghỉ phép này, mọi người trong viện nghiên cứu đều cảm thấy điều này rất mới mẻ, tại sao giáo sư Chương đột nhiên nghĩ đến việc nghỉ phép?

Giáo sư Chương, một người nghiện công việc, đã từng dành nửa tháng trong phòng thí nghiệm mà không ra ngoài, tự nhiên bây giờ lại xin nghỉ phép, lại còn kéo dài đến nửa tháng.

Có vấn đề, nhất định có vấn đề.

Ngay cả Cốc Ích cũng cảm thấy Chương Hạc Chi có điều gì đó muốn giấu ông ta, nhưng dù Cốc Ích đã hỏi rất nhiều lần, Chương Hạc Chi cũng nhất định không nói, nếu không phải thay đổi chủ đề thì chính là nói gần nói xa.

Dù sao Cốc Ích cũng lôi kéo ông ta hơn nửa tháng, cuối cùng vẫn không thu được thông tin hữu ích nào.

Chương Hạc Chi có thể nói ra chuyện ông ta đang làm sao? Điều đó chắc chắn là không thể.

Nếu Cốc Ích phát hiện ra rằng ông muốn đào tường của ông ta, Cốc Ích còn có thể cho phép ông ta làm điều đó không?

Đánh nhau thì không ngần ngại gian dối, ai cướp được trước thì học trò này sẽ là của người đó!

Vài ngày trước, Cốc Ích cũng gọi điện để hỏi về lịch trình tàu hỏa của Tô Trà, sau khi cân nhắc, có lẽ khoảng hai ngày nữa Chương Hạc Chi sẽ đến nơi.

Vì vậy, Chương Hạc Chi đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ phép của mình.

Bên kia, nhà họ Trầm cũng đã sớm nhận được điện thoại từ Lương Tố và Trầm Kỳ Quang.

Hôm nay, sáng sớm tinh mơ Trầm Trang đã bị ông bà gọi dậy.

"Trầm Trang, nhanh lên, sửa soạn một chút, chuẩn bị ra ngoài đón em con đi."

“Được, con biết rồi, con lập tức ra ngay.” Trầm Trang lười biếng trả lời, giơ tay cài khuy áo khoác, sau đó hai chân dài sải bước ra ngoài.

Trầm Trang vừa mới đi ra ngoài không bao xa thì đã bắt gặp Tần Mạt.

"Này, Trầm Trang, cậu ăn mặc người không ra người như này là tính đi đâu vậy?" Tần Mạt cười trêu chọc, liếc Trầm Trang một cái.

“Đón người ở ga xe lửa, không phải Trầm Nghiễm sẽ đến đây sao, chú tôi gọi điện thoại bảo có nhiều đồ quá nên nhờ tôi đi đón, còn cậu, cậu đi đâu vậy?” Trầm Trang hỏi.

"Tôi đi ra ngoài ăn cơm, nếu không cậu đón người xong thì cùng nhau đi ăn cơm đi?"

"Không được đâu, các cậu cứ ăn đi."

"Chà, gần đây tôi nghe được tin tức không chừng Phó Hành Khanh sẽ sớm trở lại, cậu ấy đi hai năm mà không có một chút tin tức nào. Đợi đến lúc Hành Khanh trở về, mấy anh em chúng ta lại cùng nhau tụ tập một bữa."

"Được thôi, cậu có biết thời gian chính xác khi nào Hành Khanh sẽ trở lại không?"

"Tôi cũng không biết, nghe Phó Kiều Kiều nói thì đại khái là mấy ngày nay thôi, chúng ta đều sống cùng một khu, chờ khi nào cậu ấy trở về nhất định sẽ biết thôi."

Trầm Trang rũ mắt xuống, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó nói: “Đúng thật, vậy là tốt rồi, tôi đi đón người trước đây.”

“Đi đi.” Tần Mạt phất phất tay.

Vài phút sau, cả Trầm Trang và Tần Mạt đều lái xe rời khỏi khu nhà.

Sau khi ra khỏi cửa khu, một người rẽ trái, người còn lại rẽ phải.

Nửa tiếng sau, Trầm Trang đến nhà ga, tìm một chỗ đậu xe trước.

Sau đó mở cửa xe, xuống xe, bước ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-188.html.]

Trong phòng chờ, ba người Tô Trà đã đợi sẵn.

Trong khi ba người họ đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông đi tới và đứng trước mặt ba người họ.

Đó là một ông lão, nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, trên mặt có vài nếp nhăn.

Ánh mắt ông lão nhìn lướt qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Tô Trả, chậm rãi nói: "Cô gái nhỏ, ba ngày nay tôi đã không ăn cơm, cô có thể tốt bụng cho tôi một ít tiền ăn được không?"

Đôi mắt ướt át của ông lão nhìn Tô Trà, chậm rãi đưa tay ra, hướng lòng bàn tay về phía cô mà xòe ra.

Tô Trà cụp mắt liếc nhìn lòng bàn tay đang mở rộng của ông lão, sau đó ngoan ngoãn xoay người, khom lưng, từ trong hành lý của mình lấy ra hai cái bánh nướng lớn.

Thực sự là chiếc bánh nướng lớn, loại này chắc là cỡ to nhất.

“Ông ơi, cái này cho ông.” Tô Trà nhe răng cười, bộ dáng rất ngoan ngoãn, đáng yêu.

"Ơ..." Ông lão trợn tròn mắt, bây giờ ông ta có thể nói là ông ta không muốn ăn bánh nướng lớn được không?

Mục tiêu của ông ta là tiền chứ không phải bánh nướng mà?

Hơn nữa, không phải các cô gái nhỏ đều khá mềm lòng hay sao?

Tô Trà tỏ ra ngoan ngoãn, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Hệ thống nói: Ừm, bình thường các cô gái nhỏ rất dễ mềm lòng.

Hệ thống nói thêm: Cho nên, chỉ có thể nói ký chủ không phải là một cô gái nhỏ bình thường!

“Sao thế chú, sao chú lại không ăn, hay là không đủ ạ? Nếu còn chưa đủ..."

Nói chưa hết câu, tròng mắt Tô Trà quay sang nhìn Trầm Nghiễm và Cận Tùng.

Ông cụ nhìn thấy động tác của Tô Trà thì tưởng rằng cô mềm lòng, trong mắt ông ta hấp háy lộ ra sự chờ mong.

Ông ta nhìn ba người, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh ba người lấy tiền ra cho mình.

Nhìn qua cách ăn mặc của ba người trẻ tuổi này thì điều kiện của họ không tồi, nếu họ cho tiền thì chắc cũng không ít.

Lúc ông cụ chuẩn bị đưa tay nhận tiền thì Tô Trà nói.

“Trầm Nghiễm, Cận Tùng, các cậu đưa cái bánh nướng to của mẹ tôi cho chú này đi, chú ấy nhìn đáng thương quá, đã ba ngày rồi mà chưa được ăn cơm. Bình thường nếu ba ngày chưa ăn cơm sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng đấy, đáng thương quá."

Vẻ mặt Tô Trà đầy đồng tình, nhìn qua thì cô không hề có ý xấu, ngay cả Trầm Nghiễm, Cận Tùng đều cảm thấy Tô Trà quá mềm lòng.

Ông cụ này nhìn không giống như là đã ba ngày không ăn cơm, Trầm Nghiễm quan sát một phen, cậu ta chắc chắn sắc mặt ông ta hồng nhuận sáng ngời.

Trầm Nghiễm định ghi danh ngành y nên ngày thường cũng xem sách liên quan đến y học cho nên vẫn biết kiến thức cơ bản.

Tên Cận Tùng khờ khạo này thì lại khá ngốc nghếch, nghe thấy Tô Trà nói vậy thì dứt khoát móc ra từ trong túi quần áo của mình hai cái bánh to giống như của Tô Trà.

Bánh nướng này là do Vương Tú Mi chuẩn bị, cả ba người đều có phần. Bánh vừa dày vừa to, một cái là đủ cho hai bữa ăn no.

Cận Tùng thả cái bánh nướng bộp một cái vào lòng n.g.ự.c ông lão rồi cười khờ khạo, sau đó cậu ta nói: “Đây, cho chú hết đó. Dù sao chúng cháu cũng đến nơi rồi, cho chú ăn đó, không cần khách sáo đâu.”

Vẻ mặt ông cụ dại ra, nhìn bốn cái bánh nướng lớn trong lòng ngực, ông ta đúng là không muốn khách sáo lắm.

“Khụ khụ, cảm ơn, nhưng tôi đến nơi trời xa đất lạ vốn là để tìm người thân nhưng hiện tại tôi không tìm được người. Hai ngày trước lúc mới vừa xuống xe tôi đã bị trấn lột hết tiền rồi, hiện giờ trên người tôi không còn đồng nào, các cháu có thể cho tôi chút tiền lẻ để mua vé xe lửa về nhà không?” Ông cụ lại than thở khóc lóc, bắt đầu biểu diễn.

Loading...