Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:50
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đi bộ hơn hai mươi phút, Đại Lâm đã đến rừng trái cây của mình.

Ông cụ và Tô Trà cũng đã đến nơi.

Hai người bước vào rừng trái cây, từng cây, từng cây cam nối tiếp nhau nhìn trông rất hùng vĩ, trên cây có rất nhiều quả cam lớn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Tuy nhiên, Tô Trà hơi cau mày khi nhìn những quả cam này, tầm mắt cô đảo qua những quả cam đang treo trên cành cây.

Những quả cam lớn đến nỗi khiến cành cây nào cũng bị kéo trĩu nặng xuống.

Ông cụ lập tức phát hiện biểu cảm của Tô Trà có chút không đúng, trong lòng bắt đầu bồn chồn không yên, đây, là sao vậy?

Có chỗ nào không ổn sao?

Nhìn những quả cam này trông rất đẹp, lại đang phát triển tốt, ông cụ mỗi ngày đều đến đây xem vài lần, chắc hẳn sẽ không có gì xảy ra đâu đúng không?

Dù vậy trong lòng ông cụ vẫn có chút không yên, cho nên ông lập tức hỏi: "Tô Trà, có vấn đề gì vậy?"

“Ông à, rừng trái cây của ông phát triển rất tốt, chỉ là, ông có cảm thấy là những quả cam trên cùng một cành cây không phải quá nhiều sao, ông nhìn nơi này đi.” Tô Trà vừa nói vừa chỉ chỉ vào một cành cây bị những quả cam làm cho quá nặng mà cong xuống, rồi tiếp tục nói: "Ông xem, cành này nhìn trông sắp gãy rồi mà cam còn chưa chín, nếu tiếp tục lớn lên, cành cây này không phải sẽ gãy sao?"

“Ôi, ý của con là sao, không phải cam càng nhiều trái càng tốt, càng to càng ngon sao?” Những quả cam này đang sinh trưởng tốt, cuối năm nhất định sẽ bội thu.

"Ông à, không phải như vậy, không phải ngay từ đầu chúng ta đã nói về khoa học gieo trồng sao? Trong sách cũng đã từng đề cập đến tình huống này rồi, cần phải cắt bỏ một ít quả dư thừa, như vậy những quả còn lại mới không bị cướp mất chất dinh dưỡng, cũng không dẫn đến việc cành cây bị gãy."

"Ái chà, lát nữa ông sẽ bắt đầu cắt bỏ, thật đáng tiếc." Ông cụ vẫn sẵn lòng nghe ý kiến của Tô Trà

hơn, Tô Trà là cô bé thông minh cũng hiểu biết nhiều hơn ông cụ.

Ở trên núi khoảng một giờ đồng hồ, Tô Trà cùng ông cụ cùng nhau trở về.

Bữa tối mọi người vẫn ăn ở đây, để Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân về sớm một chút, cả nhà ăn tối lúc năm giờ.

Cơm nước xong thì trời mới bắt đầu tối.

Tô Thắng Dân và những người khác chở con trai của họ bằng xe đạp, Vương Tú Mi đi xe đạp cùng con gái cùng nhau về nhà.

Đúng vậy, gia đình đã mua xe đạp, dù sao trang trại lợn của Vương Tú Mi cũng ở trong thôn, hàng ngày đi lại tốn nhiều công sức nên hai vợ chồng đã bàn bạc mua hai chiếc xe đạp từ nửa năm trước.

Tuy nhiên, vì trường học tương đối gần nhà nên Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thường không đi xe đạp đến đón con gái, vả lại đi bộ cũng chỉ mất vài phút.

Trở về nhà là khoảng sáu giờ rưỡi.

Vừa vào nhà, Vương Tú Mi đã nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho Tô Trà để cô mang theo khi rời đi vào ngày mai, nhìn túi lớn túi nhỏ được sắp xếp kia, Tô Trà cảm thấy có chút sợ hãi mà nhìn mẹ mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-186.html.]

Thế này có nhiều quá không?

Với thân hình nhỏ bé của cô, lúc lên xe lửa cha mẹ còn có thể giúp cô mang đồ đạc lên, vấn đề là khi xuống xe lửa thì cô phải làm sao đây?

"Mẹ, cái này nhiều quá, xuống xe con cầm không được, mẹ xem có phải nên mang ít một chút không?" Tô Trà vẫn là nhịn không được mà nói.

"Cái gì, không mang sao? Đây đều là những thứ cần thiết phải mang theo. Con nhìn xem, sốt thịt yêu thích của con, bộ quần áo mới mẹ làm cho con, thuốc nếu con bị hạ đường huyết, kẹo mua cho con, còn có thịt khô này là cha con đặc biệt chuẩn bị cho con đó."

"Còn có, cái này, cái này là ông nội con chuẩn bị; cái này, cái này là bà của con chuẩn bị; còn có cái này, cái này là chú thím của con mang tới, những thứ này con đều phải mang theo." Vương Tú Mi hướng tới một đống đồ vật đặt ở kia mà chỉ từng thứ một.

Tô Trà nhìn theo tầm mắt của bà, nhất thời không biết nên nói gì.

"Không phải chỉ có mỗi như này đâu, dì Lương Tố còn chuẩn bị rất nhiều cho con đấy, dì ấy nói rằng chút nữa Trầm Nghiễm sẽ mang qua cho con." Vương Tú Mi nhìn thấy khuôn mặt u sầu của cô con gái nhỏ thì bị chọc cười.

"Không sao đâu con gái, đến lúc đó nhờ cha con mang hết đồ lên xe lửa cho con. Đến khi xuống chắc con cũng phải vất vả một chút. Không phải vẫn còn có Trầm Nghiễm và Cận Tùng sao? Con có thể nhờ hai người bọn họ khiêng hộ một số thứ cho con, sau đó con lại mời bọn họ ăn bữa cơm cảm ơn." Vương Tú Mi cười an ủi.

"Mẹ, nhiều đồ như vậy, ba người chúng con đại khái cũng không đủ sức." Tô Trà tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà trả lời mẹ.

Mọi người đều biết là cô chuẩn bị đi học, nếu họ mà không biết chắc còn tưởng rằng cô đang chuyển nhà.

Đầu óc Tô Thắng Dân xoay chuyển nhanh chóng, nghe vợ và con gái nói về chuyện này.

Trong đầu ông chợt nảy ra một ý tưởng, ông nói: “Vợ, con gái, chúng ta có thể gửi đồ qua đường bưu điện, chỉ cần tốn một chút tiền thôi, con gái cũng không cần phải mang theo những chiếc túi lớn túi nhỏ để chen chúc trên tàu nữa.”

"Ồ. Anh nói phải, thật là, sao em lại không nghĩ ra nhỉ.” Vương Tú Mi khen ngợi Tô Thắng Dân một câu, lập tức quyết định: “Con gái, vậy con cầm một ít đồ qua đó trước đi, phần còn lại mẹ sẽ gửi qua cho con sau, khi nào đồ đến nơi mẹ sẽ gọi cho con.”

Nghe thấy mình không cần mang nhiều đồ như vậy, Tô Trà thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, có tiền thật tốt, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không có gì đáng ngại cả.

Nhưng cuối cùng, Vương Tú Mi vẫn sắp xếp hai hoặc ba túi cho Tô Trà, quần áo để thay, đường mang theo phòng trường hợp hạ đường huyết, thực phẩm có thể ăn trên tàu, còn có tiền, cái này rất quan trọng.

Tiếp theo hai vợ chồng đã dành thời gian còn lại của buổi tối để nói chuyện trong nửa giờ với Tô Trà về những điều cần chú ý khi ra ngoài.

Tuyệt đối không đi ra ngoài một mình vào ban đêm, đừng làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi, gặp phải kẻ xấu thì nhanh chóng bỏ chạy, nếu chạy không được thì tìm cách, tốt nhất là nên báo cảnh sát.

Tô Trà ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghe cha mẹ nhắc nhở, không hề cảm thấy sốt ruột.

Mãi cho đến chín giờ tối mọi chuyện mới coi như sắp xếp xong, ngày mai Tô Trà còn phải xuất phát sớm nên Vương Tú Mi bảo cô mau chóng trở về giường đi ngủ.

Tô Trà vừa bước vào phòng, sau lưng cô đôi mắt của Tô Thắng Dân bắt đầu đỏ lên, ông cố lau nước mắt.

Nhìn hình ảnh một đại nam nhân to lớn như Tô Thắng Dân lại đang khóc, Vương Tú Mi trực tiếp ném cho ông một cái nhìn xem thường.

Loading...