Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:38
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, lòng Tô Vận lại càng vui vẻ.
Cách đó không xa, Khương Triều Dương người đầy mùi rượu đang đi đến bên này, cách một đoạn vẫn nghe thấy tiếng hát… lệch tông.
Ừm cái này cũng không trách Tô Vận được, lẽ là gen của gia tộc, nhà họ Tô không ai có tế bào âm nhạc cả.
Càng đến gần, Khương Triều Dương nhìn thấy phía đối diện có một cô gái đang đi tới, nhìn có vẻ còn khá trẻ, chắc khoảng mười mấy tuổi, nhưng khi Khương Triều Dương nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vận lại đánh mắt ra chỗ khác.
Ở bên này, Tô Vận cũng đã nhìn thấy một người mặc quân phục cách đó không xa, âm thanh trong cổ họng suýt làm cô không thở được.
Không ngờ lại nhìn thấy Giang Triều Dương, lòng Tô Vận hơi hoảng, cô ta muốn đưa tay chỉnh trang lại đầu tóc, nhưng lại không dám động đậy.
Cô ta dừng tại chỗ, thấy Khương Triều Dương cách mình càng ngày càng gần, càng gần…
Khi hai người chỉ còn cách nhau hai mét, Tô Vận mở miệng định nói gì đó, dù chỉ là câu chào cũng được.
Sau đó chưa đợi cô ta mở miệng, Khương Triều Dương đã đi lướt qua người cô, đi lướt qua…
Tô Vận ngơ ngác quay đầu, nhìn bóng lưng của Giang Triều Dương, cả người cứng đờ!
Khương Triều Dương không nhìn thấy cô ta sao? Hôm nay cô ta mặc quần áo mới, trang điểm đẹp như vậy!
Khương Triều Dương đang quay lưng về phía cô ta nhưng dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt đằng sau, nhíu mày, lập tức tăng tốc sải bước rời khỏi tầm mắt của người nào đó.
Tô Vận nhìn Khương Triều Dương đi xa rồi mới hoàn hồn.
Đồ ngốc, giống y như đời trước, không hiểu ý gì cả.
Nhưng có thể gặp được Khương Triều Dương đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Đối với Tô Vận thì là niềm vui nhưng đối với Khương Triều Dương thì lại là nỗi sợ.
Bị một cô gái nhìn chằm chằm có thể không sợ sao?
...
Thôn Thanh Sơn, nhà họ Tô.
Náo nhiệt cả một ngày, Tô Trà cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.
Sự nhiệt tình của người lớn đúng là khiến cô chống cự không nổi.
Vì đã muộn rồi nên mấy người Tô Trà ở lại trong thôn, dù sao đồ đạc đều có sẵn, bình thường không có việc gì cô cũng sẽ ở lại hai ngày.
Trong phòng, Tô Trà ngồi bên giường,cầm cái gương tròn trên tay.
Nhìn bản thân trong gương, Tô Trà cảm thấy mặt mình vẫn còn cứng nhắc.
Trời ơi, cô đã cười cả ngày rồi đấy.
Nhìn đi gương mặt trứng ngỗng của cô hốc hác thấy rõ rồi.
Vẻ đẹp khuynh thành của cô!
Hệ thống nhìn gương mặt của ai đó trong gương, trong não nó toàn là mấy lời tự sướng không biết ngượng mồm của ai đó.
Giờ phút này chỉ có một câu nói có thể biểu đạt được nội tâm của hệ thống: Nó lớn như thế này chưa gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Đúng vậy, nói về tự luyến thì ký chủ của nó mà thứ hai thì không ai chủ nhật.
Để bảo toàn dung mạo tuyệt thế của mình, Tô Trà tắm xong thì đi ngủ luôn, cô phải ngủ thật ngon, đối xử thật tốt với gương mặt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-180.html.]
Hệ thống nhìn ký chủ đã ngủ say trên giường, đột nhiên nghĩ đến một tiết mục.
Sau đó, nó bắt đầu sầu não, nếu cứ để “bệnh tình” của Tô Trà tiếp diễn, thế nào cũng có một ngày, cổ đẹp chết?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hệ thống lại không nhịn được cười.
Hôm sau, cả nhà khó có dịp đoàn tụ nên bà ngoại muốn mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, bà dùng ít thịt hôm qua còn thừa để nấu cháo thịt nạc
Trên bàn ăn, bà cụ đưa cái muôi lớn múc cháo vào bát Tô Trà.
Không phải nói quá chứ, kỹ thuật của bà còn hơn cả mấy dì trong nhà ăn, tay lúc cần vững thì vững, lúc cần run thì run.
Tô Thắng Dân bên cạnh thấy vậy rất tò mò, mẹ mình làm thế nào mà vớt được hết thịt vào bát Tô Trà thế?
Nhìn bát con gái toàn cháo với thịt, lại cúi đầu nhìn bát của mình nói là cháo “thịt”, nhưng không nhìn kĩ thì không thấy thịt đâu.
Cách biệt này cũng lớn quá rồi!
“Mẹ, mẹ cho con thêm thịt đi, mẹ thương Trà Trà như thế, con là ba của Trà Trà, mẹ cũng phải thương cả con chứ, con là con trai mẹ đấy!” Tô Thắng Dân không biết xấu hổ, mặt dày tiến về phía bà.
Bà nhìn gương mặt Tô Thắng Dân dần dần lại gần, phóng to, bà giơ cái muôi trong tay đánh lên mặt Tô Thắng Dân.
Tô Thắng Dân nhanh tay lẹ mắt, lảo đảo tránh đi, mở miệng hét lên: “Mẹ, mẹ độc ác thật đấy!”
“Hừ, mày mà đỗ đại học thì đừng nói là ăn thịt dù có muốn ăn nhân sâm tao cũng mua cho mà ăn.” Nhưng vấn đề là ông có đỗ được không?
Tô Thắng Dân nhìn ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường của bà mà tức ngực.
Được rồi, ông không xứng được ăn thịt, trong mắt của bà, cho ông ăn cháo đã là tốt lắm rồi, ông không phải là đứa con trai ngoan của mẹ nữa rồi.
Tô Trà vừa ăn cháo, nhìn khuôn mặt u buồn của cha mình, tí thì bị chọc cười chết.
Chuyển tầm mắt, Tô Trà nhìn thấy khuôn mặt ghét bỏ của mẹ mình dành cho người người chồng của bà.
Ồ, không phải nói chứ, biểu cảm ghét bỏ của mẹ chồng con dâu Vương Tú Mi và bà nội cô cũng giống nhau ghê ấy chứ.
Tô Bảo ngoan ngoãn ăn cháo, xì xụp ăn hết bát như một chú heo con, sau đó tự cầm bát của mình về nhà bếp thì chạy ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ chơi.
Ông nội nhìn hành động tự dọn bát của Tô Bảo thì hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Đứa nhỏ Tô Bảo này, hiểu chuyện rồi.”
“Ha ha ha, cha, Tô Bảo nhà ta tất nhiên phải hiểu chuyện rồi, nếu không thì làm sao chăm sóc chị nó được.” Tô Thắng Dân cười nói
Thực ra ông nội không biết rằng bạn nhỏ Tô Bảo ở nhà rất đáng thương, gặp phải cặp vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú My, Tô Bảo đã biết thu dọn bát đũa, biết rửa bát, thậm chí còn làm được mấy món đơn giản.
Nói như lời của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thì là Tô Bảo là con trai, chuyện gì cũng phải biết làm, nếu không lúc họ không có nhà, Tô Trà phải làm thế nào đây?
Nên thỉnh thoảng lúc cha mẹ vắng nhà, bạn nhỏ Tô Bảo còn phải phụ trách chuyện ăn uống của chị gái.
Không phải Tô Bảo không muốn cũng chị gái xuống bếp, thực ra… cô mà xuống bếp sẽ gây hỏa hoạn.
Thôi vậy, không nói nữa, nói nhiều cũng chỉ toàn là mấy câu chuyện đẫm nước mắt.
Lúc cả nhà họ Tô ăn xong bữa sáng, đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Vương Quyên ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đứng trong sân nhà Tô gia, cảm nhận được ánh mắt của những người khác, trong lòng có chút sảng khoái.
Lúc tôi mới ly hôn mấy người không nghĩ đến có đúng không? Tô Thắng Hoa giờ này vẫn đang ở trong thôn trồng lúa, Vương Quyên tôi đây đã mua được nhà ở trên thị trấn rồi.
Đúng là đời người không ai biết được chữ ngờ.
Vương Quyên tưởng rằng người nhà họ Tô sẽ nghĩ như vậy, nhưng họ chỉ có chung một câu hỏi… Đứa dở hơi ở đâu ra thế?!
Trời nóng như thế này mà còn mặc áo lông chồn, có phải bị bệnh gì không!?