Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:48:07
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nghe thanh âm của hệ thống ở trong đầu xong thì Tô Trà chỉ mất một giây để quyết định.
Chỉ thấy Tô Trà xoay người rồi đi thẳng xuống tầng.
Hmm, cô vừa định đi lên thì nhớ ra hình như muối trong nhà cũng sắp hết rồi!
Ai da, xem đầu óc của cô này, thật là đãng trí quá.
Cách một tấm cửa, trong phòng tiếp tục truyền ra thanh âm “Thanh sờ kiu” "Àm phai” .
Hàng xóm bên cạnh không hề nghi ngờ thành tích của Tô Trà, người ở gần đây không ai không biết đứa nhỏ đó học giỏi vô cùng.
Hai năm trước Tô Trà còn đại diện cho quốc gia thi đấu và cạnh tranh với một đống người nước ngoài, cuối cùng còn nhận được huy chương vàng nữa.
Ở trường trung học phổ thông số hai, trong khóa có Tô Trà, lần nào người đứng thứ nhất toàn khối cũng là “Tô Trà” chứ không phải ai khác.
Người ta đều được tiến cử để đi học đại học Bắc Kinh thì nói dối về điểm để làm gì?
Hơn nữa, chuyện này thì cứ tra điểm là biết liền nên không ai nói dối làm gì cả!
Về phía Tô Vận thì không được tốt lắm.
Bất kỳ ai về đến nhà tự dưng phát hiện tiền trong sổ tiết kiệm tiền đột nhiên bị ít đi thì tâm trạng đều sẽ không tốt được. Cho dù là Tô Vận mới từ nhà họ Khương trở về không khác!
Mất hẳn năm trăm đồng!
Tô Vận dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là ai lấy tiền!
Cô ta đợi cả đêm chờ cho Vương Quyên đưa một lý do hợp lý, kết quả cô ta chờ qua đêm mà Vương Quyên cũng chưa về.
Mặt Tô Vận đen như đáy nồi.
Vốn dĩ cô ta đã đủ sầu vì không đủ điểm đỗ đại học rồi, khó lắm mới nghe được tin tức tốt từ Khương Nguyệt là Khương Triều Dương sắp về thăm người thân, sau đó về đến nhà lại phát hiện tiền bị trộm mất, chuyện gì thế này!
Vương Quyên lấy tiền nên cũng không dám trở về, ngày hôm đó trốn ở nhà mẹ đẻ ngủ một đêm.
Hơn nữa Vương Quyên sợ Tô Vận tức giận cho nên muốn trốn vài ngày để đợi Tô Vận hết giận mới về.
Sự tức giận của Tô Vận không giảm chút nào nhưng cô ta cũng không có thời gian kiếm chuyện với Vương Quyên.
Khương Triều Dương sắp trở lại nên cô ta phải lo liệu nhiều thứ.
Bên nhà họ Khương cũng có chút tính toán.
Khương Triều Dương đã 24 tuổi, hai năm trước anh ta thất bại trong việc tìm bạn gái nên đi bộ đội hai năm, không về nhà.
Lần này lâu lắm mới về nên mẹ Khương muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải để Khương Triều Dương cưới vợ xong mới đi lính tiếp được.
Nếu khó quá thì lùi một bước, chỉ cần tìm được bạn gái cũng được.
Người mà mẹ Khương tuyển đầu tiên không ai khác chính là Tô Vận.
Tình cảm hai năm không phải là vô ích, Tô Vận ở trong mắt người nhà họ Khương là một cô gái lễ phép, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại còn cần mẫn.
Hơn nữa cô gái đó đã từng nhiều lần nói thích bộ đội.
Tuy rằng Khương Triều Dương hơn Tô Vận những sáu tuổi nhưng cũng không sao, chẳng phải có câu nói rằng càng nhiều tuổi càng biết chăm lo cho người khác hay sao.
Khương Nguyệt lại cảm thấy chuyện này khả năng không thành công. Không phải cô ta khinh thường anh trai mình mà do cô ta nghĩ anh trai cô ta vừa mới tham gia quân đội, quanh năm suốt tháng không về thăm nhà, mà Tô Vận thì xinh đẹp, hơn nữa người ta còn mới vừa thi đại học xong.
Nghe ý tứ trong lời nói của Tô Vận thì cô ta muốn vào đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-177.html.]
Hai người này thấy thế nào cũng không hợp.
Với lại, theo như tính của Khương Triều Dương, nếu thích thì còn ổn nhưng nếu không thích thì không ai ép anh ta đồng ý được.
Hiện tại thôn Thanh Sơn cũng đang rất náo nhiệt, ông bà nội vừa biết được điểm của Tô Trà thì lập tức gọi cháu gái về thôn, ông bà nói là muốn bày rượu chúc mừng cháu gái.
Tô Trà vốn dĩ không đồng ý bày tiệc rượu nhưng nhìn cha mẹ giống như rất chờ mong cho nên mới đồng ý.
Hôm nay trong tiệc rượu của thôn, ai có thể tới thì đều tới, nếu gặp được Tô Trà là lại bắt đầu khen.
Cả một buổi sáng nghe người ta khen mình làm cho Tô Trà cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp cứng ngắc rồi.
Tô Thắng Dân làm ở đội vận chuyển, trước kia không đủ tiền nên vay khá nhiều. Hiện tại ông đã trả hết nợ nên đang bắt đầu kiếm tiền, vậy nên đồ ăn hôm nay món nào món nấy đều ngon, đĩa cá đĩa thịt cũng rất to.
Trong lòng ông bà nội cũng vui vẻ, khách đến đều khen hai vợ chồng già có được đứa cháu gái giỏi giang.
Họ không chỉ vui vẻ mà nếp nhăn trên mặt cũng cười sắp biến thành hoa luôn rồi.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn đang khoe hai câu tiếng Anh cửa miệng của họ.
Chuyện xấu hổ là người dân bên cạnh còn mang vẻ mặt hâm mộ, những ánh mắt đó, thật là... không giống ai!
Tô Thắng Hoa không quá mồm mép cho nên chỉ nghe những người khác nói chuyện, thi thoảng ông ta cũng hỗ trợ làm chút việc.
Tô Diệp về cùng với người yêu, hai người cùng chào Tô Trà rồi đi với Tô Thắng Hoa để hỗ trợ làm việc.
Giống hai vợ chồng Tô Thắng Hoa và Vương Tú Mi, thím Lưu Mỹ Lan cũng như cá gặp nước.
Lưu Mỹ Lan dắt con, gặp được người nào thì lập tức khen Tô Trà tốt như thế này như thế nọ, cái gì cũng giỏi.
Sau đó còn tiện thể nói một câu con trai của thím ta giống Tô Trà, tương lai khẳng định cũng là sinh viên.
Còn Tô Trà ở đâu?
Tô Trà đang chạy quanh sân, một chốc cô bị ông bà gọi qua để khoe khoang, một chốc cô lại bị cha mẹ kéo qua để khen ngợi.
Lưu Mỹ Lan còn tận dụng thời gian lôi Tô Trà đi bộ một vòng.
Giờ phút này Tô Trà chỉ có một cảm giác... mệt!
Cô đói bụng, khi nào cô mới có thể ăn cơm đây. Sau khi mệt mỏi một buổi sáng, hiện tại cô cảm giác có thể ăn hết một con trâu.
Cuối cùng đến mười hai giờ rưỡi thì tiệc bắt đầu.
Đồ ăn vừa lên bàn, sự chú ý của mọi người đều bị một bàn thịt, canh hấp dẫn.
Ngay lúc Tô Trà thở hắt ra một hơi tưởng rằng cuối cùng cũng đến lúc được tự do thì cô nhìn thấy ông nội vẫy tay về hướng mình, ý bảo cô qua đó ngồi.
Tô Trà vẫn giữ tươi cười, cười mỉm đi sang chỗ ông nội.
“Lại đây, Tô Trà, ngồi chỗ này.” Ông nội mở miệng chỉ một vị trí bên cạnh mình.
A?
Bàn này đều là bậc cha chú, cô ngồi ở chỗ này có thích hợp không?
“Không có việc gì, ngồi đi.” Trưởng thôn nhìn Tô Trà, cười ha hả mở miệng nói.
Tô Trà là sinh viên đại học Bắc Kinh duy nhất trong thôn, đứa trẻ đầy triển vọng như thế này ngồi cùng với bậc cha chú như họ cũng không có sao hết!
“Đúng đúng đúng, ngồi nơi này, không có việc gì.” Có người cũng mở miệng nói theo.
Đối mặt với các chú các bác nhiệt tình như thế nên cuối cùng Tô Trà cũng ngồi vào vị trí đấy.