Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:53
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi làm thủ tục ly hôn xong, Vương Quyên chỉ huy hai anh em nhà họ Vương bê đồ giúp, của hồi môn, tủ, quần áo mà bà ta mua thêm sau đó, còn có tất cả đồ trong phòng của Tô Vận đều dọn đi sạch sẽ, quả thực còn khoắng sạch hơn cả cướp vào thôn.

Nếu không phải không thể nhổ được tường bê đi, có lẽ Vương Quyên cũng phải vác theo một miếng tường.

Nhìn thấy thế, Vương Tú Mi thầm líu lưỡi.

Chẹp, đàn bà một khi đã tàn nhẫn, thật sự chẳng còn chuyện cho đàn ông nữa.

Tô Thắng Dân cũng cảm thấy anh cả quá thành thật.

Vương Quyên nhìn Vương Tú Mi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đi vài bước tới, khẽ ngẩng đầu vênh mặt với bà, tỏ vẻ cao cao tại thượng:

"Tú Mi à, chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng một thôn, lúc trước cùng nhau gả vào nhà họ Tô, lần này chị rời khỏi đây, em vẫn còn phải ở lại nơi này. Chị cũng có chút thông cảm cho em. Phụ nữ phải độc lập tự chủ, không thể ỷ lại vào đàn ông, bây giờ em chỉ ở nhà, không làm gì, không thể như thế được!"

Vương Tú Mi hơi nhướng mày, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Vương Quyên, không nhịn được bật cười một tiếng.

Vương Tú Mi: Cho nên, Vương Quyên, bà đang dạy tôi cách hành xử đấy à!

"Vương Quyên, chị thật sự cho mình có bản lĩnh à? Chị nói gì cơ, tôi ở nhà không làm việc á? Có phải chị mù rồi không? Chuồng heo kia không đủ để tôi bận à? Còn nữa, chị nói độc lập tự chủ, chắc tôi thì không?"

"Đúng thế, vợ của tôi chính là người độc lập tự chủ." Tô Thắng Dân ở bên cạnh phụ họa, nói xong còn mỉm cười với Vương Tú Mi.

Nhìn ông biểu hiện tốt như vậy, cho nên chuyện sáng nay ngủ trên giường bệnh của con trai phải chăng có thể bỏ qua được rồi?

Vương Tú Mi không thèm để ý đến Tô Thắng Dân, lúc này toàn bộ hỏa lực của bà đang chĩa vào Vương Quyên.

"Vương Quyên, có phải chị rảnh rỗi quá không? Tôi trêu trọc gì chị mà chị chạy ra trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại? Chị cũng xứng so sánh với tôi? Chị có biết nhà tôi ai quản lý tiền bạc không? Là tôi đấy, mỗi một xu Tô Thắng Dân kiếm được đều phải nộp cả cho tôi."

"A ha? Có phải đang hâm mộ đố kỵ lắm không? Chị có may mắn như Vương Tú Mi tôi, gặp được một người đàn ông tốt như Thắng Dân nhà tôi không?"

"Với cả, tôi còn có một cô con gái ngoan, chị coi Tô Vận như bảo bối, vậy Tô Vận nhà chị có thể so sánh với con gái tôi không?"

"Chị nói chị xem, đã ly hôn rồi, hà tất phải đến trước mặt tôi tự rước nhục chứ?"

Sau khi b.ắ.n phá ầm ầm một trận, Vương Tú Mi nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Quyên, cười khẩy một tiếng.

Vương Quyên nghe Vương Tú Mi nói vậy lập tức nổi giận.

Nhưng những gì Vương Tú Mi vừa nói bà ta lại không thể phản bác.

Cuối cùng Vương Quyên chỉ có thể thở phì phò trừng mắt nhìn Vương Tú Mi vài lần, sau đó vội vàng đi về hai anh em nhà họ Vương.

Người nhà họ Vương vừa đi, căn phòng lớn gần như bị dọn trống không, ngay cả người trong thôn cũng nhìn thấy anh em nhà họ Vương cùng với người họ gọi tới bê theo đồ lớn đồ nhỏ ra khỏi nhà họ Tô, họ càng thêm thông cảm cho Tô Thắng Hoa.

Ở cùng thôn với Vương Quyên nhiều năm như vậy, lúc trước thật sự không nhìn ra Vương Quyên lại là người có cái tính ấy, mệt cho họ còn tưởng rằng bà ta chất phác thành thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-170.html.]

Bây giờ nhìn xem, thành thật đếch gì?

Nửa tiếng đồng hồ sau, ở nhà họ Vương.

Tô Vận nhìn mẹ Vương Quyên và các cậu vác theo đồ lớn đồ nhỏ về nhà, trong lòng lập tức căng thẳng, đứng phắt dậy.

"Mẹ ơi, mẹ thật sự ly hôn với cha rồi sao?" Tô Vận vội vàng tiến lên trước hỏi.

"Đương nhiên, nếu không mẹ bê đồ về được sao? Tô Vận à, cha con đúng là lòng dạ độc ác, nói ly hôn là lập tức ly hôn, mẹ làm trâu làm ngựa ở nhà họ Tô bao nhiêu năm, vậy mà không thèm cho mẹ cái gì, đàn ông ấy à, rốt cuộc mẹ cũng nhìn thấu rồi."

Tô Vận không thèm phản ứng lại Vương Quyên, bởi vì cô ta nhìn thấy tủ trong phòng mình.

"Mẹ ơi, sao mẹ chuyển cả đồ của con tới?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vương Quyên hơi bối rối, có điều lúc đối diện với ánh mắt của Tô Vận lại không nhìn ra được sự khác thường.

"Tô Vận à, không phải mẹ không muốn cho con đi theo cha, nhưng cha con thực sự không cần con. Cha con muốn Tô Diệp, mẹ cũng không còn cách nào, mẹ cũng không thể để con ở lại nhà họ Tô chịu ấm ức."

"Mẹ ơi trước khi mẹ ra ngoài đã đồng ý với con rồi mà."

Sở dĩ Tô Vận muốn đi theo Tô Thắng Hoa, đương nhiên là vì đã lên kế hoạch xong xuôi, bởi vì bên phía Vương Quyên, Tô Vận đã có thể xác định mình nắm chắc rồi, nhưng bên phía cha Tô Thắng Hoa thì cô ta chưa nắm chắc được điều gì, cho nên mới muốn ở cùng với ông ấy.

Tô Thắng Hoa không có con trai, cho nên kế hoạch của Tô Vận vốn là cô ta sẽ nắm chặt lấy cả hai bên gia đình, với tình huống hiện giờ, trong lòng cô ta lại không chắc chắn lắm.

Lỡ đâu Tô Thắng Hoa tái hôn vậy thì đồ của nhà họ Tô...

Vương Quyên không biết sự tính toán trong lòng Tô Vận, bà ta chỉ biết Tô Vận là một bảo bối, không thể để Tô Thắng Hoa cướp đi được.

"Con gái à, cha con không cần con, không sao đâu, mẹ cần con, mẹ yêu thương con."

"Hơn nữa cha con nhận thầu gì đó, nợ nần khá nhiều tiền, nếu con đi theo cha sẽ phải chịu khổ đấy."

Giọng của Vương Quyên vang lên bên tai, cuối cùng Tô Vận thở dài một tiếng.

"Tiểu Vận, mẹ yêu thương con, chúng ta ở lại nhà ông bà ngoại. Con xem ông bà ngoại cùng các cậu con đều đối xử rất tốt với hai mẹ con mình. Chúng ta ở nhà họ Tô bị người ta ghét ra mặt, con quay về đó làm gì?" "Ông bà nội trước kia thương con, bây giờ trong lòng hai người đó chỉ còn lại một mình Tô Trà mà thôi."

Nhắc tới cái tên Tô Trà, Tô Vận cũng bỏ đi suy nghĩ quay trở lại nhà họ Tô.

Cũng phải, sau khi trở về, cô ta chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của Tô Trà, bị chèn ép không đáng một xu, nhưng ở nhà họ Vương thì khác.

Ở nhà họ Vương cô ta có quyền quyết định.

Hơn nữa chuyện cha Tô Thắng Hoa nhận thầu chắc chắn sẽ lỗ, cha không chọn cô ta chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời này, cô ta sẽ chờ xem.

Nhưng Tô Vận chờ mãi, chờ mãi, qua một thời gian trường học khai giảng, Tô Trà đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Toán học, nhận được huy chương vàng.

Loading...