Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần.
“Tô Trà, của nhà chú thì sao. Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi.”
“Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào.”
“Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?”
“Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi.”
Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi. Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.
Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.
Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.
Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.
Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?”
"Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng. Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Trí nhớ của cháu khá tốt ạ.”
Cái này mà là khá tốt à?
Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.
Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa. Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ.... đã gặp qua là không quên được.
Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.
Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.
Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.
Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.
Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.
Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-17.html.]
“Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?”
Bên tai đột nhiên truyền đến một câu hỏi như thế, Tô Trà đang ăn cơm nghe thấy thì nhìn về phía Tô Vận.
Tô Trà nhìn chằm chằm vào Tô Vận một lúc lâu, mãi đến khi Tô Vận cảm thấy mất tự nhiên, cô mới chậm rãi "À" một tiếng.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đôi mắt cô cong cong, ý cười xinh đẹp lưu chuyển giữa những đợt sóng mắt.
Giọng cô giòn tan: “Đó là do kiến thức của cô quá ít.”
Cô gái, sự ghen tị trong mắt cô sắp không che giấu được nữa rồi. Mời cô che giấu cho kĩ một chút... Được chứ?
Khi nghe thấy những lời mà Tô Trà nói, vẻ mặt của Tô Vận khẽ kinh ngạc trong chớp mắt, thế nhưng chờ đến khi cô ta hoàn hồn, ánh mắt cô ta nhìn Tô Trà đã trở nên âm u hơn nhiều.
Trong trí nhớ của cô ta, Tô Trà không phải loại người ngu dốt, thế nhưng cũng không thông minh đến mức này.
Đời trước cùng lắm Tô Trà chỉ tốt nghiệp cấp hai mà thôi, sau đó giúp đỡ viết văn bản, tài liệu trong thôn.
Đời sau, do cô ta sống lại từ nhỏ, cho nên mới mang theo ánh sáng của họ bá, trở thành đứa trẻ thông minh nhất thôn.
Từ năm thứ sáu tiểu học, mỗi lần thi cử, cô ta đều đứng thứ nhất khối, sau khi lên cấp hai, tuy rằng không phải lần thi nào cô ta cũng được lọt vào top mười khối, thế nhưng thành tích của cô ta vẫn luôn giữ vững trong khoảng top một trăm khối.
Lên cấp ba, thành tích vẫn luôn duy trì trong top hai trăm khối.
Hơn nữa trường cô ta học là trường cấp ba trọng điểm trên thị trấn, những học sinh có thể duy trì thành tích nằm trong top hai trăm khối là có thể thi đỗ cao đẳng, đại học rồi.
Đời này Tô Trà cũng dính chút ánh sáng của cô ta, thế nên thím hai và chú hai một khóc hai nháo ba thắt cổ mới để cho Tô Trà đi học cấp ba theo cô ta được.
Rõ ràng thành tích của Tô Trà vẫn luôn ở hạng trung bình, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên thông minh như thế nhỉ?
Không, cũng có thể do một nguyên nhân.
Nghĩ đến nguyên nhân này, Tô Vận hoàn toàn mất bình tĩnh.
Tô Vận nâng mắt lên, ánh mắt cẩn thận quan sát Tô Trà.
Nếu Tô Trà cũng giống cô ta…
Có lẽ là ánh mắt của Tô Vận rõ ràng quá mức, cho nên Tô Trà không thể ngó lơ được.
Tức thì, Tô Trà quay đầu đối diện với tầm mắt của cô ta, một đôi mắt long lanh ánh nước, đôi lông mi đen dày khẽ chớp chớp hai cái.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Tô Vận muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt của Tô Trà, thế nhưng Tô Trà lại chẳng thể hiện ra chút khác thường nào cả. Cô cứ thế để mặc đối phương tùy ý đánh giá.