Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:47:45
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh cả, em út, sao Thắng Hoa không đi cùng mọi người? Có phải anh ấy đi sau không?" Vương Quyên cất tiếng hỏi, vừa hỏi vừa duỗi cổ nhìn về phía cửa.

Nụ cười trên gương mặt của anh cả nhà họ Vương tắt ngúm, ông ta bày ra dáng vẻ buồn bã, thở dài một tiếng:

"Em gái à, không phải bọn anh không chịu giúp em đâu, mà là vì em làm việc không cẩn thận chút nào cả. Em nói xem, em gặp Đông Thanh thì cứ gặp đi, sao lại còn để em rể phát hiện ra chuyện này cơ chứ?"

"Đúng vậy, chị, anh rể đã biết chuyện này rồi. Bọn em cũng không giúp được gì cả, bọn em đã cố gắng lắm rồi. Vừa đến nhà họ Tô, bọn em đã lập tức dạy dỗ cho Tô Thắng Hoa một trận, thế nhưng bởi vì chuyện của chị, mà bọn em đang từ có lý trở thành đuối lý, còn phải bồi thường cho Tô Thắng Hoa hơn năm mươi đồng đây này." Con dâu thứ hai nhà họ Vương nói, khi báo số tiền, bà ta còn cố ý báo dư lên một chút.

Bọn họ tốn công đi một chuyến, ít nhiều cũng phải kiếm lộ phí chứ.

Vương Quyên vừa nghe thấy hai chữ "Đông Thanh", chân của bà ta lập tức trở nên mềm nhũn.

Đầu óc bà ta trổng rỗng, bà ta không muốn ly hôn, bà ta chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi.

Lúc này Tô Vận cũng nhận ra có điều gì không ổn.

Người tên Đông Thanh kia, Tô Vận cũng có biết.

Nghe người trong thôn nói, ông ta đi ra ngoài làm thuê, bây giờ mới quay về quê hương, năm nay ông ta khoảng bốn mươi tuổi, đã kết hôn, có vợ con rồi.

Cho nên, mẹ cô ta và "Đông Thanh" kia, sao lại dính dáng đến nhau rồi?

Từ tận đáy lòng, Tô Vận không hi vọng cha mẹ cô ta ly hôn một chút nào cả, thế nhưng cô ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tình huống ngày một xấu đi.

Hai ngày sau đó, Tô Thắng Hoa đến nhà họ Vương tìm Vương Quyên, mục đích cùng bà ta lên trấn trên làm thủ tục ly hôn.

Thế nhưng Vương Quyên sống c.h.ế.t không chịu đi, khóc lóc sướt mướt nói không muốn ly hôn. Cuối cùng Tô Thắng Hoa cũng không còn cách nào nữa, đành một mình quay về.

Trải qua chuyện này đó, Vương Quyên cũng biết thái độ của Tô Thắng Hoa vô cùng nghiêm túc, hơn nữa, người nhà mẹ đẻ còn luôn xúi giục bà ta, nói:

"Ly hôn cũng tốt mà, sau khi ly hôn, biết đâu lại tìm được một người tốt hơn cả Tô Thắng Hoa thì sao." hoặc là: "Cùng lắm thì, sau khi ly hôn, hai anh em bọn họ sẽ nuôi bà ta".

Trải qua một thời gian liên tục nghe những lời tẩy não đó, ban đầu Vương Quyên vốn không định ly hôn, thế nhưng bây giờ cũng dần lung lay.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, chuyện ly hôn của Tô Thắng Hoa còn chưa được giải quyết xong, thì bỗng một nửa đêm, gia đình Tô Trà xảy ra chuyện không may.

"Sao lại nóng thế nhỉ, sốt như thế này thì hỏng đầu mất thôi? Trà Trà, chúng ta phải nhanh chóng đưa Tô Bảo đến bệnh viện." Vương Tú Mi ôm Tô Bảo, vẻ mặt của bà tràn ngập sự lo lắng.

"Vâng, chúng ta nhanh lên thôi mẹ." Tô Trà đáp, cô lấy một chiếc áo khoác ở bên cạnh, trùm kín cả người của Tô Bảo.

Hơn nửa đêm, hai mẹ con mang theo Tô Bảo ra ngoài thì ít nhiều cũng có chút không an toàn, cho nên trước khi đi, Tô Trà còn cố ý giấu gậy giật điện trong túi áo.

May mà suốt cả quãng đường đều không xảy ra chuyện gì cả, ba mẹ con thuận lợi đến được bệnh viện.

Hộ sĩ trực ca đêm thấy có người tiến vào, thì vội vàng đứng dậy, chạy tới hỏi han tình hình.

"Sao thế, thuật lại cho tôi tình trạng của bệnh nhân." Y tá vừa nói vừa đưa tay qua, giúp họ đỡ Tô Bảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-166.html.]

"Bị sốt, do ban ngày lạnh quá."

"Mọi người đi thẳng vào phòng trực đêm đi, để bác sĩ khám xem thế nào." Y tá nói xong, thì dẫn họ đi thẳng về phòng trực đêm.

Loay hoay nửa tiếng đồng hồ, Tô Bảo được sắp xếp vào phòng bệnh. Cậu bé bị sốt cao, cho nên phải nằm lại bệnh viện để theo dõi, nếu không dễ bị sốt thành đồ ngốc.

Y tá cũng nhanh chóng sắp xếp tiêm và truyền dịch.

Sau khi truyền hết bình thuốc, đồng hồ đã chỉ rạng sáng ba giờ.

Tô Trà và Vương Tú Mi không có ai về nhà hết, Vương Tú Mi bảo Tô Trà ngồi trên ghế, ghé người vào mép giường bệnh nghỉ ngơi, còn bà thì ngồi trên ghế ngoài hành lang, cứ cách tám, mười phút lại chạy vào xem một cái.

Mãi đến khi bình minh ló rạng.

Vương Tú Mi ngáp dài đi từ ngoài hành lang vào phòng bệnh, bà giơ tay sờ trán Tô Bảo, sau khi thấy cậu bé đã hạ sốt, bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Mẹ, nếu không thì mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát, con ở đây trông em cho. Mẹ ngủ một lát đi, sau đó thuận đường mang chút cháo đến, chờ Tô Bảo tỉnh lại thì cũng có cái cho em ăn." Tô Trà đã tỉnh giấc, cô nói.

"Được rồi, vậy con ở đây nhé, mẹ về nhà nấu cháo rồi đem đến. Chờ mẹ quay lại, con cũng về nhà nghỉ ngơi đi." Vương Tú Mi nói xong lại ngáp một cái.

Bà xoay người đi ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau, Vương Tú Mi về đến nhà.

Vừa mới về đến nhà khoảng năm phút thì đã nghe thấy tiếng động ở trong sân, bà đi ra ngoài, thì thấy Tô Thắng Dân đã trở về.

"Vợ, sao em dậy sớm thế?"

"Dậy cái gì mà dậy, em thức trắng đêm hôm qua đấy. Đêm qua Tô Bảo bị sốt, bây giờ con vẫn đang nằm ở bệnh viện kia kìa. Anh sửa soạn chút, tắm rửa đi, chút nữa cùng em qua đó."

"Sao lại sốt? Vậy anh đi tắm đây, chút nữa anh đến bệnh viện cùng em."

Tô Thắng Dân có chút sốt ruột, cho nên ông tắm chưa đến năm phút đã xong rồi.

Tô Thắng Dân vào phòng bếp phụ giúp Vương Tú Mi nấu cháo, nửa tiếng sau, hai vợ chồng đi về phía bệnh viện.

Bệnh này của Tô Bảo đến nhanh, đi cũng nhanh, sau khi nằm viện hai ngày thì cậu bé đã hạ sốt.

Bác sĩ khuyên nên nằm lại theo dõi thêm một ngày nữa, nếu cơn sốt không tái phát, thì ngày mai cậu bé có thể xuất viện.

Tối hôm đó, Vương Tú Mi và Tô Trà về nhà, để lại Tô Thắng Dân ở lại bệnh viện gác đêm.

Cuối cùng Vương Tú Mi cũng có một giấc ngủ an ổn, hôm sau, trời vừa sáng bà đã thức giấc, nấu cháo gạo kê rồi đóng gói cẩn thận, chuẩn bị mang đến bệnh viện.

Tô Trà cũng dậy sớm, cô đi theo mẹ già đến bệnh viện, hôm nay là ngày bạn nhỏ Tô Bảo xuất viện, cho dù thế nào, Tô Trà cũng phải đến đón người về nhà.

Dọc theo đường đi, Vương Tú Mi còn cằn nhằn mãi.

"Hai ngày nay vất vả cho cha con rồi, suốt hai tối đều ở lại gác đêm, chút nữa về nhà, kiểu gì cũng phải để cha con ngủ một giấc."

"Vâng, chút nữa chúng ta thuận đường mua thêm chút thịt, để bồi bổ cho cha con." Tô Trà mỉm cười, phụ họa một câu.

Loading...