Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:51
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cha, cha..." Tô Vận lại cất tiếng.
Lời cô ta còn chưa nói xong, Tô Thắng Hoa đã trực tiếp cất bước đi ra ngoài rồi.
Nhìn thấy Tô Thắng Hoa rời đi, Tô Vận và Vương Quyên nhanh chóng đuổi theo.
Trò hề này đến một cách khó hiểu, bây giờ cũng chấm dứt một cách khó hiểu.
Trong nhà lúc này chỉ còn lại người nhà Tô Trà, Vương Tú Mi âm thầm líu lưỡi.
"Tô Thắng Dân, anh cả thực sự muốn ly hôn ư?" Vương Tú Mi hỏi.
"Nhìn vẻ mặt kia của anh cả, đoán chừng là thật rồi."
"Theo quan điểm của em thì ly hôn cũng tốt. Anh cả nuôi Tô Diệp, Vương Quyên nuôi Tô Vận, trong nhà nếu không có Tô Vận, đoán chừng sẽ yên tĩnh hơn nhiều. Anh nói xem, chị dâu cũng thật là, đầu óc chẳng linh hoạt gì cả..."
"Được rồi, chuyện của người ta, em bớt nói vài câu đi thôi." Tô Thắng Dân cần nhằn bà một câu.
Ngày hôm sau, khi Vương Tú Mi về nhà thăm đàn lợn con của bà, thì nghe chuyện hai vợ chồng Tô Thắng Hoa thật sự ly hôn rồi. Ngay ngày hôm qua, sau khi từ trên trấn trên về, Tô Thắng Hoa lập tức đuổi hai mẹ con Vương Quyên và Tô Vận về nhà mẹ đẻ của bà ta.
Đây là lần đầu tiên Vương Tú Mi cảm thấy hóa ra anh cả cũng biết giận, cũng biết đuổi người về nhà mẹ đẻ.
Thế nhưng lần này Vương Tú Mi về thôn là vì còn có chuyện khác cần làm.
Bà sống ở trấn trên, khoảng cách từ trấn trên về thôn có chút xa, cho nên sáng hôm nay con gái đã khuyên bà nên tìm một người đến giúp đỡ trông nom chuồng lợn bên kia, tất nhiên là bà có trả thù lao.
Khi Vương Tú Mi vừa tung tin tức này ra, đã có không ít phụ nữ trung niên tìm đến cửa. Thậm chí có đàn ông cũng muốn giành phần việc này.
Vương Tú Mi gặp tất cả bọn họ, cuối cùng bà chọn một người phụ nữ, chính là chị dâu Quế Hoa, là một người cần cù, chịu khó. Tất cả mọi việc trong nhà bà ta, từ to đến nhỏ, đều do bà ta quản lý, tính cách cũng hào phóng, sảng khoái.
Vương Tú Mi dành ra hai tiếng đồng hồ để giới thiệu cho chị dâu Quế Hoa về tình hình của chuồng lợn: mỗi ngày cần làm gì, một ngày nên cho lợn con ăn mấy bữa, mỗi bữa khối lượng thức ăn thế nào, sau này lợn con lớn hơn thì tăng khối lượng thức ăn lên bao nhiêu.
Ngày nào chuồng trại cũng cần dọn dẹp, rửa ráy, giữ gìn vệ sinh, nếu không đàn lợn con sẽ bị bệnh.
Bà dặn dò kĩ càng, tỉ mỉ từng chuyện, chị dâu Quế Hoa cũng nghe một cách nghiêm túc, chỗ nào không hiểu, bà ta sẽ chủ động cất tiếng hỏi, thái độ khiến cho Vương Tú Mi vô cùng hài lòng.
"Tú Mi à, cô cứ yên tâm đi. Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc tốt cho đàn lợn này của cô, tối tôi cũng sẽ bảo chồng tôi đến canh giữ chuồng lợn bên này, dù sao cha chồng cô cũng lớn tuổi rồi, tôi bảo chồng tôi đến, ông cụ cũng thoải mái hơn một chút." Quế Hoa cười nói.
"Ôi, vậy thì tốt quá rồi. Trước đây ngày nào tôi cũng phải qua đây thăm nom, bây giờ tôi đành nhờ cô nhọc lòng rồi." Vương Tú Mi quả thật vô cùng vui mừng.
Gặp được một người khiến cho người ta yêu thích như chị Quế Hoa, Vương Tú Mi sao có thể không vui cho được.
"Cô cứ yên tâm đi."
Sau khi giải quyết chuyện này xong, Vương Tú Mi vui vẻ đi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-162.html.]
Về đến nhà, Vương Tú Mi còn kể lại những chuyện mà bà đã nghe kể trong thôn cho người nhà nghe.
Hôm nay Tô Thắng Dân cũng ở nhà, sau khi nghe được chuyện anh cả thực sự đuổi chị dâu Vương Tú Mi về nhà mẹ đẻ, ông cũng có chút kinh ngạc.
Lần này anh cả làm việc, sao mà quyết đoán thế nhỉ?
Thế nhưng trong nhà cũ, sau khi ông bà nội Tô nghe được tin Tô Thắng Hoa muốn ly hôn thì lại cảm thấy không bình tĩnh cho nổi.
Ở thời đại này, mọi người đều chỉ khuyên làm hòa chứ không khuyên ly hôn, lại nói, Tô Thắng Hoa cũng một đống tuổi rồi, nếu bây giờ mà thực sự ly hôn, nửa đời sau lỡ đâu không lấy được người khác, thì ông ta sẽ phải cô độc một mình.
Cho nên, ngay sau khi bà nội Tô biết được chuyện này, bà cụ cố ý nhờ nhà mẹ đẻ của Lưu Mĩ Lan trông cháu giúp mình một hôm, sau đó gọi cả nhà Tô Thắng Dân về giúp bà cụ khuyên bảo con cả.
Không may là, Tô Thắng Dân không có ở nhà, Vương Tú Mi, Tô Trà và Tô Bảo đã sớm về thôn rồi, khi bà cụ đến, chỉ thấy căn nhà trống không.
Đợi bà nội Tô về đến thôn, vừa vào đến cửa nhà đã thấy Tô Trà ở trong sân, Vương Tú Mi không có ở đây, còn Tô Bảo cũng không biết lại chạy đi đâu rồi.
Tô Trà cũng nhìn thấy bà nội Tô, cô cười chủ động chào hỏi bà cụ: "Bà nội."
"Ừm, con về rồi à? Trách không được ban nãy bà đến nhà con, thế nhưng không thấy người đâu cả."
"Vâng, con vừa về được một lát thôi. Bà nội, bà tìm con có chuyện gì không?"
"Có chút việc. Ông nội con có ở nhà không?" Bà nội Tô hỏi.
"Có ạ."
"Vậy được rồi, con cũng vào theo đi, chúng ta bàn chút chuyện." Bà nội Tô nói xong, bèn đi thẳng vào phòng.
Bà nội Tô đã nói thế rồi, Tô Trà bèn ngoan ngoãn vào theo.
Vừa vào phòng, bà nội Tô đã bảo Tô Trà ngồi xuống.
Sau khi Tô Trà ngồi xuống rồi, ông bà nội Tô mới bắt đầu nói chuyện.
"Ông già, thằng cả thật sự định ly hôn đấy à? Đang êm đẹp sao lại ầm ĩ lên thế? Năm nay nó đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, cũng bốn mươi rồi chứ ít ỏi gì, ở cái tuổi này, còn có thể tìm mối tốt hơn nữa à? Lại nói, có vợ chồng nhà ai mà không cãi nhau, sao tự nhiên lại đòi ly hôn cơ chứ?" Theo quan niệm của bà nội Tô, ly hôn là chuyện không tốt.
Ông nội Tô cau mày, hiển nhiên ông cụ cũng không đồng ý với chuyện Tô Thắng Hoa ly hôn.
Nói ly hôn thì đơn giản đó, thế nhưng nếu thật sự ly hôn rồi, lỡ tương lai có hối hận cũng không còn kịp nữa.
"Thoạt nhìn có vẻ thằng cả nghiêm túc lắm đó, tôi đã nói nó hai lần rồi, nó cũng không nguyện ý đến đón vợ con nó về nhà. Tôi cũng lo lắng lắm chứ. Bình thường tính cách thằng cả thành thật thế thôi, thế nhưng nếu nó mà cố chấp lên rồi, ai nói nó cũng không nghe đâu." Không phải ông nội Tô chưa từng thử khuyên, thế nhưng Tô Thắng Hoa không nghe.
"Vậy phải làm thế nào đâu? Chẳng lẽ cứ mặc cho chúng nó thực sự ly hôn thế à?" Bà nội Tô sốt ruột.
"Cho dù có khuyên mãi khuyên nữa, nếu thằng cả mà đã quyết tâm lên rồi..." Nửa câu còn lại ông nội Tô không nói, thế nhưng hàm ý trong đó, ai cũng hiểu được.
Tô Trà ngồi yên bên cạnh không hé răng lấy một câu, giống như cô chỉ là phông nền.