Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:45
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy là tốt rồi. Chuyện này thì đợi đến đầu xuân rồi bàn tiếp, bây giờ vẫn còn phải xử lý đất núi, mong là kịp xong trước đầu xuân." Ông nội Tô nói.

"Được rồi, cha, nếu có nhiều việc quá thì cha bỏ tiền thuê người ta làm giúp một hai ngày, lúc này người trong thôn cũng không có việc gì làm, nếu thế thì cha cũng được nhàn hạ một chút." Tô Thắng Dân khuyên nhủ một câu.

Bây giờ ông nội Tô đã lớn tuổi rồi, nếu lỡ mà ốm đau một cái thì phiền lắm.

Tuy anh cả Tô Thắng Hoa của ông vẫn còn trẻ, thế nhưng nguyên một ngọn núi, một mình Tô Thắng Hoa làm cũng không xong.

"Chuyện này, trong lòng cha vẫn luôn biết." Tất nhiên ông nội Tô cũng đã cân nhắc đến chuyện này rồi, ông cụ tính toán mình tự làm trước đã, nếu quá mệt thì mới thuê hai người đến làm giúp.

Chuyện này bàn xong, Tô Thắng Dân ngồi thêm một lát rồi định đi về, Tô Thắng Hoa tiễn ông ra cửa.

"Đươc rồi, anh cả cũng đừng tiễn em nữa. Em cũng đâu phải người ngoài, anh đừng khách sáo."

"Không phải." Gương mặt của Tô Thắng Hoa hiện rõ vẻ khó xử, ông ta nhìn Tô Thắng Dăn bằng dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết tâm cất tiếng.

"Thắng Dân, trong tay chú có tiền không?"

"Dạ?" Tô Thắng Dân sửng sốt một lát, ông cẩn thận đánh giá anh cả nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của anh cả, ông cất tiếng hòa giải: "Anh cả, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta là anh em ruột cơ mà, có gì mà không nói được với nhau?"

Nghe thấy Tô Thắng Dân nói như thế, trong lòng Tô Thắng Hoa cũng thả lỏng đôi chút.

Ông ta cất tiếng nói: "Thằng hai, là thế này, anh chuẩn bị nhận thầu núi rồi gieo trồng cùng cha. Trước đó anh ta vay mượn được ba trăm đồng, thế nhưng khi nhận thầu núi đã tiêu hết rồi. Bây giờ không phải sắp phải mua cây giống đấy ư? Sau đó lại còn phải mua phân, cho nên anh định mượn chú chút tiền."

"Vậy, anh cả, anh đã bàn bạc chuyện này với chị dâu chưa?" Tô Thắng Dân cảm thấy, chuyện vay tiền này vẫn nên nói với chị dâu Vương Quyên một tiếng, nếu không, sao ông ấy dám cho mượn tiền cơ chứ?

"Vẫn chưa."

"Vậy anh cả vẫn nên bàn bạc với chị dâu đi. Còn nữa, anh cả, anh định mượn bao nhiêu? Gần đây em cũng không dư dả cho lắm, anh cũng biết đó, em vừa mua nhà, trước đó mời luật sư cũng tốn không ít tiền."

"Khoảng hai trăm là được. Nếu anh có tiền, sang năm anh sẽ trả chú ngay." Tô Thắng Hoa nhanh chóng nói, trong mắt hiện lên ánh sáng.

"Hai trăm à? Vậy anh cứ bàn với chị dâu trước đi, nếu hai anh chị đều thống nhất ý kiến, thì đến nhà em lấy tiền." Hai trăm đồng, vẫn nằm trong phạm vi Tô Thắng Dân có thể cho mượn được.

"Được rồi, vậy thằng hai, chú đi thong thả nhé. Trời sắp tối rồi, chú đi đường cẩn thận một chút." Tô Thăng Hoa vui vẻ nói.

"Vậy em đi đây." Tô Thắng Dân đáp, sau đó nhanh chóng đạp xe rời đi.

Nhìn thấy Tô Thắng Dân đi rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới gọi một tiếng: "Vương Quyên, Vương Quyên?"

"Chuyện gì thế?" Vương Quyên đáp lại, sau đó đi từ trong phòng của Tô Vận ra ngoài.

"Em lại đây, chúng ta bàn chút chuyện."

"Chuyện gì cơ?" Vương Quyên nhỏ giọng hỏi một câu, thế nhưng vẫn đi theo Tô Thắng Hoa về phòng.

Vài phút sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc ầm ĩ của Vương Quyên. Vương Quyên đột nhiên ầm ĩ như thế, đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Tô Vận và Tô Diệp cũng đi qua, hai người đập cửa, vừa đập cửa lại vừa hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-159.html.]

"Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Cha, mẹ, hai người mở cửa cho con với. Nếu có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói, trăm ngàn lần đứng đánh nhau nhé." Tô Vận có chút lo lắng, dù sao lần trước Tô Thắng Hoa còn tát cô ta một cái kia kìa, ai biết lần này có phải ông ta lại đánh Vương Quyên không.

"Két két, cạch." Một tiếng, cửa phòng được mở ra. Vương Quyên lao từ trong phòng ra ngoài, bổ nhào vào trong lồng n.g.ự.c của Tô Vận, cất tiếng khóc: "Tô Vận, cha con không muốn sống nữa rồi."

"Ông ta lừa mẹ vay người ta ba trăm đồng, bây giờ lại còn muốn mượn chú hai con thêm năm trăm đồng nữa. Bốn chúng ta đã nợ chú hai còn rồi, bây giờ còn nợ thêm nhiều tiền như thế nữa. Ngày tháng sau này sao mà sống được cơ chứ?"

Cái gì cơ? Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Tô Vận cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc. Đang êm đẹp, tự nhiên vay nhiều tiền như thế làm gì cơ chứ?

"Con đừng nghe mẹ con nói bậy, cha vay tiền là để nhận thầu núi, số tiền này đợi đến lúc thu hoạch hoa quả là có thể kiếm về. Trong thôn cũng có không ít người cũng trồng trọt nữa mà." Lúc này Tô Thắng Dân mới đi ra, ông ta giải thích.

Nghe thấy hai từ "nhận thầu", trong lòng Tô Vận lập tức "lộp bộp" một cái. Cô ta cất tiếng phản đối chuyện này theo bản năng: "Cha, chúng ta không thể nhận thầu được."

"Vì sao lại không được? Radio trong thôn vẫn luôn tuyên truyền đấy thôi, vì sao lại không thể làm? Ngay cả Tô Trà cũng nói, chúng ta phải chăn nuôi một cách khoa học, gieo trồng một cách khoa học, đi theo chính sách của nhà nước là đúng."

Đúng cái rắm ấy. Lại là Tô Trà.

Cơn tức của Tô Vận bốc lên tận đỉnh đầu, cô ta cũng không biết có phải Tô Trà đã bỏ bùa những người khác hay không nữa, nếu không thì sao cả đám đều tin tưởng lời nói của Tô Trà cơ chứ?

Lẽ nào, một người trùng sinh như cô ta lại có thể kém Tô Trà được ư?

Đời trước cả thôn đều nhận thầu trồng cây, thế nhưng có mấy người có thể kiếm được tiền đâu cơ chứ? Nhất là trồng cam, trồng cây này là lỗ lớn nhất.

Nghĩ đến đây, Tô Vận đẩy Vương Quyên ra, xoay người chạy ra ngoài.

Vương Quyên bị đẩy mà không có chút phòng bị nào, suýt chút nữa đứng không vững ngã sấp xuống.

Ơ, Tiểu Vận đi đâu thế kia?

Vương Quyên không hiểu ra sao cả, mà Tô Thắng Hoa cũng không thể được hành động của con gái mình.

Đang nói chuyện, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?

Nửa tiếng sau, trấn trên...

"Rầm rầm rầm." Có người dùng sức đập cửa.

Tô Trà đang ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động to lớn như thế, thì nhíu mày đứng dậy.

Cô đi ra ngoài mở cửa.

Vừa mở cửa, Tô Trà đã nhìn thấy gương mặt hùng hùng hổ hổ của Tô Vận, cô bình tĩnh lùi về phía sau một bước.

"Có chuyện gì không?" Tô Trà liếc nhìn cô ta một cái, rồi cất tiếng hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng như mây của Tô Trà, cơn tức của Tô Vận lại càng bùng lên trên đầu.

"Tô Trà, có phải chị cố ý không? Tốt xấu gì cha tôi cũng là bác cả của chị, chị hãm hại ông nội thì cũng thôi đi, đằng này chị lại còn hãm hại cả cha tôi nữa. Con người của chị ác độc vừa thôi... Ôi!"

Loading...