Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-03-31 20:24:50
Lượt xem: 4
Thế nhưng, lúc này người ta đâu còn giống như trước nữa.
Chồng của bà có năng lực được nhận vào đội vận chuyển ở trấn trên làm việc, còn mua được nhà ở trấn trên nữa.
Con gái của bà cũng có năng lực, nghe nói được cử đến trường đại học hành đầu cả nước để học, bây giờ lại còn muốn nuôi lợn khoa học gì đó nữa chứ.
Không thể không nói, trong lòng mấy người phụ nữ kia có chút ghen tị, thế nhưng càng nhiều hơn là sự hâm mộ.
Ai bảo Vương Tú Mi người ta tốt số, lấy được một người chồng tốt, có trai có gái, con gái lại còn có bản lĩnh.
"Tú Mi à, cô nhìn cô xem, đúng là mệnh tốt mà. Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy mệnh cô tốt, gả được cho Tô Thắng Dân, lại sinh trai gái song toàn. Tôi thấy cả cái thôn này, cũng chỉ có mỗi mình cô là tốt số nhất thôi."
"Ha ha ha, mọi người nói đúng đó, tôi cũng cảm thấy tôi tốt số." Mặt mũi của Vương Tú Mi hớn hở, trong lòng lại vô cùng đắc ý.
"Tú Mi à, con gái của cô có tiền đồ thật đó, được cử đến đại học hàng đầu cả nước để học tập cơ đấy, con trai nhà cô tương lai chắc chắn cũng sẽ có tiền đồ giống chị gái nó."
"Ha ha ha, con gái tôi giống tôi, còn thằng con trai á, thôi bỏ đi, nó giống Thắng Dân nhà tôi." Không được thông minh cho lắm.
"Tú Mi, cô xem nhà cô đã mua được nhà ở trấn trên rồi, sau này con gái cô lại lên Bắc Kinh học đại học, chắc chắn đến lúc đó nhà cô sẽ lại mua nhà ở Bắc Kinh nữa cho xem. Đến lúc đó cả gia đình cô chuyển lên Bắc Kinh rồi, chúng tôi muốn gặp cô một lần đoán chừng cũng không dễ dàng."
"Ha ha ha, đừng có dỗ dành tôi. Chúng ta vẫn nên đi thăm chuồng lợn đi thôi, nếu mọi người có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi, tôi cam đoan sẽ không giấu riêng đâu mà. Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, phải chung tay giúp đỡ nhau làm giàu."
Tú Mi, câu này của cô đúng quá đi mất."
"Đúng đó, Tú Mi cô càng ngày càng biết ăn nói nhé."
Mấy người phụ nữ liên tục khen Vương Tú Mi, mãi một lúc lâu sau mới đi vào chủ đề chính.
Chẳng hạn như, vì sao chuồng lợn lại phải chia thành nhiều gian như thế.
Còn vì sao chuồng lợn này lại có thể sạch sẽ thế này cơ chứ, còn nữa, thoạt nhìn mấy con lợn này tràn đầy sức sống thể nhỉ, làm sao lại nuôi tốt như vậy?
Vương Tú Mi làm đúng như những gì mà bà đã nói, bà trả lời chi tiết từng vấn đề của họ.
Từ vệ sinh môi trường chuồng trại đến các chế độ ăn của lợn con. Bây giờ lợn con đang ăn cám gạo, đợi khi nó lớn lên rồi, sẽ phải cho nó ăn thức ăn gia súc.
Ồ, hỏi bà: thức ăn gia súc là cái gì á?
Thức ăn gia súc này chính là đồ ăn của lợn, cho lợn ăn cái này có thể giúp nó lớn nhanh.
Bình thường bọn họ nuôi lợn phải khoảng một năm mới có thể xuất chuồng, thế nhưng nếu cho lợn ăn thức ăn gia súc này, thì chỉ mất khoảng bảy tám tháng mà thôi.
Còn nữa, đến lúc đó, đám lợn con này chắc chắn sẽ béo núc ních, nặng hơn hai trăm cân cho xem.
Theo giá cả thị trường hiện tại, một cân thịt lợn có giá tám hào hai xu, một con lợn cứ tính là được hai trăm cân đi, thì một con lợn sẽ có giá hơn một trăm đồng.
Vậy ba chục con lợn... chậc, nếu tính như thế, thì cũng phải được gần năm nghìn đồng. Nếu trừ đi tiền vốn, thì cũng lãi khá nhiều tiền đấy chứ.
Trong đầu của mấy người phụ nữ kia vừa tính toán một lát, tinh thần đã lập tức trở nên hào hứng hơn.
Tuy cái chuồng lợn này không lớn, thế nhưng nhìn thấy cái gì, mấy người phụ nữ kia cũng cảm thấy mới lạ và tò mò, đều phải hỏi rõ cho đến khi hiểu mới thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-155.html.]
Tô Trà đã nói cái gì mà kĩ thuật nuôi lợn gì đó ấy, càng là chi tiết nhỏ, càng phải hiểu cho rõ ràng.
Đến khi Vương Tú Mi tiễn những người phụ nữ đến thăm chuồng lợn ra về, bà mới bắt đầu suy nghĩ đến một vài chuyện khác.
Vừa rồi có người nhắc đến, cho nên Vương Tú Mi mới sực nhớ đến chuyện này.
Đúng vậy, tương lai con gái bà chắc chắn sẽ học đại học ở trên Bắc Kinh. Học đại học phải tốn mất vài năm ấy chứ, lại nói, sau khi tốt nghiệp đại học, nói không chừng con gái bà cũng sẽ ở lại Bắc Kinh tìm việc làm.
Vậy nếu không mua một căn nhà thì đến lúc đó ở đâu?
Trong lòng Vương Tú Mi thầm nghĩ, cũng không biết giá nhà ở Bắc Kinh thế nào nữa nhỉ?
Đợi mấy hôm nữa Tô Thắng Dân về, bà phải bảo Tô Thắng Dân hỏi thăm mới được.
Nếu đã nghĩ đến chuyện này rồi, thì phải lập kế hoạch cho sớm.
Tô Trà hoàn toàn không biết rằng, người trong thôn chỉ đến thăm chuồng lợn một chuyến thôi mà đã gợi lên mong muốn mua được một ngôi nhà trên Bắc Kinh của mẹ già nhà cô rồi.
Vài ngày sau đó, Vương Tú Mi đều có chút không yên lòng, lúc nào trong lòng bà đều cân nhắc đến chuyện mua nhà ở Bắc Kinh.
Cuối cùng, xe của Tô Thắng Dân hôm nay cũng quay về rồi.
Tô Thắng Dân về nhà với dáng vẻ râu ria xồm xoàm, vân chưa kịp uống một ngụm nước đã bị Vương Tú Mi kéo vào phòng.
"Vợ, em có chuyện gì thế? Sao không để anh uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói? Sao cứ phải nói lúc này chứ?" Tô Thắng Dân ngồi ở mép giường, cằn nhằn một câu.
"Được được được, em rót nước cho anh."
Trong phòng có một bình nước đun sôi để nguội, Vương Tú Mi thuận tay rót một cốc rồi đưa cho ông.
"Nào, uống đi. Anh uống xong, em có chuyện cần bàn bạc với anh."
"Vợ ơi, em nghiêm túc như thế sẽ khiến anh sợ đấy. Em nói đi, có chuyện gì vậy?" Tô Thắng Dân nhận cốc nước, sau đó uống một ngụm.
"Thắng Dân, giá nhà ở Bắc KInh..."
"Phốc!" Một tiếng, Tô Thắng Dân vừa uống được một ngụm nước, thế nhưng bây giờ đã bị ông không kiềm chế được mà phun ra hết rồi.
Ông tròn mắt nhìn Vương Tú Mi, mãi một lúc lâu sau Tô Thắng Dân mới cất tiếng hỏi: "Vợ, em vừa nói gì thế? Giá nhà ở Bắc Kinh á? Chẳng lẽ em muốn mua nhà ở Bắc Kinh à?"
Nhìn thấy Vương Tú Mi đang định trả lời, Tô Thắng Dân không đợi bà nói mà đã cắt ngang:
"Vợ ơi, không phải anh đả kích em đâu, thế nhưng với điều kiện của chúng ta ấy, việc mua nhà ở Bắc Kinh nó không thực tế lắm đâu. Chúng ta vừa mua được một căn nhà ở trấn trên chưa được bao lâu, mà em đã nghĩ đến chuyện mua nhà ở Bắc Kinh rồi à? Hành động này của em, gọi là vừa học đi đã đòi chạy đó."
Vợ ông muốn lên trời luôn rồi.
Nghe mấy lời nói của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi trả cho ông một cái lườm khinh khỉnh.
"Tô Thắng Dân, anh có bị ngốc hay không thế?"
"Sao tự nhiên lại mắng anh ngốc? Anh rất thông minh." Ông đường hoàng phản bác.