Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:43
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ồ, đây là từ Bắc Kinh chuyển tới à?" Cả người Vương Tú Mi có chút hoảng hốt, đầu óc bà lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Đây, đây đây đây, con gái bà đã làm gì, mà người ta lại gửi cô nhiều tiền như thế?

"Con gái ơi, con không làm chuyện gì phạm pháp đâu đúng không? Số tiền này..."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, tiền này không có vấn đề gì cả, con cam đoan đó." Tô Trà ôm lấy bả vai của Vương Tú Mi, cô cất tiếng tiếp tục nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con tuyệt đối là một công dân tuân thủ pháp luật đó, những chuyện phạm tội trái pháp luật kia, còn lâu con mới làm."

Khi nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của con gái vang lên bên tai, cuối cùng Vương Tú Mi cũng hoàn hồn lại. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm con gái nhà mình một lúc lâu, mới thở dài một tiếng.

"Được rồi, con không nói thì mẹ cũng không hỏi nữa. Con gái, con làm việc có chừng mực là được." Lòng Vương Tú Mi mệt mỏi lắm chứ.

Hôm nay đột nhiên có người đến nhà lắp điện thoại bàn miễn phí cho, bà còn chưa kịp vui mừng, thì con gái lấy tờ đơn chuyển tiền ra dọa cho bà một trận.

"Nào, con cất đi, cất cho kĩ vào, đừng có làm rơi hay mất đấy." Vương Tú Mi đưa hóa đơn chuyển tiền cho Tô Trà.

Ôi chao, hình như mẹ già nhà cô vẫn chưa tiêu hóa hết thì phải.

Tô Thắng Dân đi làm ở đội vận chuyển, mệt sống mệt c.h.ế.t lâu như thế mới mua được một căn nhà, kết quả, con gái bà vừa ra tay đã lấy ra được mấy ngàn đồng.

Chuyện này, có chút kích thích nhé.

Phải để bà chậm rãi tiêu hóa mới được. Còn về phần đưa thêm tiền cho con gái, Vương Tú Mi không nhắc lại nữa, toàn bộ cái kho vàng nhỏ của bà còn không bằng số lẻ của con gái nữa kìa.

Suốt mấy ngày tiếp theo, Vương Tú Mi vẫn chìm trong trạng thái hoảng hốt, bước đi vô hồn.

Tô Bảo phát hiện mẹ già của cậu bé cứ thi thoảng lại ngẩn người, lại còn thì thầm hai câu gì đó với Tô Trà nữa chứ.

Tô Trà còn có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể cười cười không lên tiếng.

Hai ngày sau, ông nội Tô đến đây.

Ông cụ đến để nhờ Tô Thắng Dân mau giúp chút cây giống rồi chuyển về đây, thuận tiện bàn bạc với Tô Trà xem nên trồng cây gì thì tốt nhất.

"Ông nội, ông đã định sẽ thầu ngọn núi nào chưa ạ? Ông đã đến xem chưa, hoàn cảnh thế nào ạ? Diện tích đón nắng là bao nhiêu?" Tô Trà hỏi.

"Ông định chọn ngọn núi nằm bên trái cửa thôn, ngọn núi đó nhỏ, không tốn quà nhiều tiền, chúng ta cứ nhận thầu ba năm trước, nếu sau đó còn muốn thầu tiếp hoặc thầu ngọn khác, thì chúng ta kí hợp đồng sau." Ông nội Tô tiếp tục nói: "Ông đã xem qua cấu tạo và tính chất đất đai của ngọn núi kia rồi, khá xốp, thế nhưng sau khi nhận thầu xong chắc phải ủ phân. Hầu như cả ngọn núi kia đều có thể đón nắng, núi cũng có ít cây, nên dọn dẹp cũng không quá mệt."

Nghe thấy ông nội Tô định chỉ nhận thầu ba năm, đôi mày của Tô Trà khẽ nhăn lại.

Ông nội Tô vẫn luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt của Tô Trà, trong lòng ông cụ khẽ "thịch" một cái đầy bất an, ông cụ không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ cháu cảm thấy có chỗ nào không ổn ư?"

"Ông nội, thời gian nhận thầu ba năm ngắn quá, nếu sau này chúng ta làm tốt mà muốn gia hạn hợp đồng, thì không dễ dàng như lúc này đâu ạ. Lại nói, lỡ đến lúc đó có người nhìn trúng ngọn núi này, rồi giành trước thì sao?"

"Vậy cháu nói xem phải làm thế nào bây giờ? Nếu không có tiền, người ta cũng không cho kí." Ông nội Tô cũng sầu lo chuyện này lắm chứ, thật ra ông cụ muốn nhận thầu tận mười năm, hai mươi năm lận, thế nhưng ông cụ không có tiền, cho dù có muốn cũng không có cách nào thực hiện được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-149.html.]

Trong đầu Tô Trà chợt nảy sinh sáng kiến, cô đột nhiên cười rộ lên, ngước mắt nhìn về phía ông nội Tô.

"Ông, cháu nghĩ cho ông một cách nhé. Ông quay về bàn bạc với trưởng thôn, xem người dân trong thôn có đồng ý không?"

"Cách gì thế?" Ông nội Tô hỏi.

Lẽ nào có cách nào không cần tiền mà cũng có thể kí hợp đồng mười năm à?

"Ông nội, ông cứ nói thế này, sau đó kí thêm một hợp đồng nữa với thôn chúng ta. Ông không nhất thiết phải trả hết tiền trong một lần, trước tiên cứ trả một phần đã, còn lại thì sẽ trả dần dần."

"Cháu lấy ví dụ cho ông dễ hiểu hơn nhé, chẳng hạn tiền phí thầu một ngọn núi là hai ngàn đồng, thì ông trả trước sáu trăm, số còn lại thì chờ đến khi ông thu hoạch hoa quả, bán xong thì chúng ta thanh toán nốt. Hoặc là nếu không bán được, thì những năm sau, mỗi năm chúng ta sẽ trả một phần.”

“Số tiền này không phải chúng ta không trả, mà chỉ trả theo nhiều lần mà thôi. Chúng ta kết toán rõ sổ sách, ghi rõ điều khoản này trên hợp đồng, sẽ không quỵt nợ."

Ông nội Tô nghe xong những lời này của Tô Trà, thì hai mắt ông cụ sáng lên. Đây đúng là một cách hay.

Thật ra, biện pháp mà Tô Trà vừa nói, cũng tương tự như cách trả góp của người đời sau vậy.

"Vậy, chúng ta trồng cây gì đây?" Ông nội Tô lại hỏi.

"Ông nội, ông cảm thấy trồng cây gì thì sẽ tốt hơn ạ?" Đối với chuyện trồng trọt này, Tô Trà thật sự không phải người trong nghề, cho nên cô hỏi lại ông nội Tô.

"Ông muốn trồng cam. Ông cân nhắc rồi, ngọn núi kia khá thích hợp để trồng loại này, lại nói, cam cất giữ được khá lâu, không giống những hoa quả khác mới tám mười ngày đã thối rữa. Cam nếu bảo quản tốt thì có thể cất được một hai tháng, thậm chí còn lâu hơn."

Nói về chuyện đồng áng, thì ông nội Tô đúng là chuyên gia. Tô Trà gật đầu, cất tiếng đồng ý:

"Ông nội, suy nghĩ của ông khá tốt ạ, vậy chúng trồng cam đi. Chẳng qua nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta đi hỏi thăm những người đã từng trồng cam rồi, học hỏi người ta chút ít kinh nghiệm."

"Chuyện này ông biết, ông hiểu mà." Ông nội nói với Tô Thắng Dân đã im lặng từ đầu đến cuối bên cạnh: "Thằng hai, con ra ngoài vận chuyển hàng, nhớ giúp cha để ý xem địa phương nào trồng cam tốt nhé."

"Vâng cha, cha yên tâm đi, chắc chắn con sẽ để ý cho cha mà." Tô Thắng Dân vội đáp.

Vừa rồi Tô Thắng Dân ngồi đó nhìn ông nội Tô và con gái mình ông một câu, cháu một câu, ông có cảm bản thân mình không chen lời nổi.

Lại nói, sao ông nội Tô lại cứ phải coi trọng ý kiến của Tô Trà thế nhỉ?

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: ha ha, chắc chắn là do con gái ông quá thông minh chứ sao nữa.

Chiều hôm đó ông nội Tô về thôn luôn, vừa về đến nhà, vẫn chưa kịp uống miếng nước thì đã có người tìm đến cửa.

"Rầm rầm rầm." Bên ngoài có người gõ cửa.

"Chú ơi, cháu là Đại Lâm đây. Cháu vừa nghe vợ cháu nói là chú đã về, cho nên cố ý đến đây hỏi chút chuyện."

.

Loading...