Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:41
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điện thoại nhà cô vừa lắp đặt xong thì giáo sư Cốc đã gọi điện tới luôn, cho nên, người lắp điện thoại ngoại trừ giáo sư Cốc ra thì làm gì còn ai khác nữa.

"Đúng vậy, thầy lắp cho nhà em một chiếc, để sau này chúng ta có liên lạc với nhau thì cũng thuận tiện hơn. Đúng rồi, em nhớ số điện thoại của thầy đó nhé, về sau nếu có phát minh dù lớn dù nhỏ gì, thì cũng đều có thể liên lạc với thầy. Thầy vô cùng có hứng thú với những phát minh của em."

"Dạ, nhưng mà phí lắp đặt điện thoại này, nếu không thì để em gửi trả lại thầy nhé?" Tô Trà hỏi.

Cô cũng không biết phí lắp đặt là tiền của công, hay là tiền mà giáo sư Cốc tự bỏ ra nữa, nếu là tiền riêng của giáo sư Cốc, thì cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận không thế được.

"Chuyện này em đừng để trong lòng, thầy cố ý xin cho em đó. Đúng rồi, thầy gửi tiền thưởng, em đã nhận được rồi đúng không? Em có ý kiến gì không?"

Ý của Cốc Ích là muốn hỏi xem, liệu cô có hài lòng với số tiền thưởng này không, hay là cô có yêu cầu gì khác?

"Dạ, em cảm thấy mọi thứ đều tốt ạ." Không có gì mà không hài lòng cả. Thưởng nhiều tiền như thế, lại còn lắp cho cả một chiếc điện thoại bàn, cô còn gì mà không hài lòng nữa đây.

"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, gần đây em có... ý tưởng gì không? Hoặc là có phương hướng nghiên cứu gì đó?" Ở đầu bên kia điện thoại, Cốc Ích thử thăm dò.

Nghe thấy câu hỏi của giáo sư Cốc, Tô Trà khẽ im lặng một lát rồi mới đáp: "Gần đây em mải đọc sách, cho nên tạm thời chưa có ý tưởng gì ạ."

"Ồ, đọc sách ư? Em đọc sách gì thế?" Cốc Ích hỏi.

"Tín hiệu của lợn ạ."Tô Trà thành thật trả lời.

Khụ, gì, sách gì cơ?

Tín hiệu của lợn á?

Tên sách này, sao nghe giống như là kĩ thuật nuôi lợn thế?

"Cái đó, Tô Trà, gần đây em định nuôi lợn à?" Trăm ngàn lần đừng nhé, một hạt giống nghiên cứu khoa học tốt như thế, sao lại có hứng thú với việc nuôi lợn được cơ chứ?

Đúng, đúng là nuôi lợn có thể làm giàu. Thế nhưng giới nuôi lợn cũng đâu có thiếu một mình em đâu, nghiên cứu khoa học mới là con đường mà em nên đi.

"Không ạ, gần đây trong thôn của em tuyên truyền về việc chăn nuôi và gieo trồng, trong nhà em có người muốn làm, cho nên em đọc sách tìm hiểu kiến thức về kĩ năng chăn nuôi rồi truyền đạt lại cho họ thôi ạ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cốc Ích thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy lời của giáo sư Cốc, trong lòng Tô Trà không nhịn được mà có chút buồn cười.

Không ngờ, giáo sư Cốc lại sợ cô đi chăn lợn như thế đấy.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu nữa, Tô Trà cúp máy.

Tô Trà vừa cúp máy, Vương Tú Mi và Tô Bảo đã vây lại gần cô.

"Con gái ơi, giáo sư Cốc vừa nói chuyện điện thoại với con là ai thế? Đó là giáo viên ở trường học bọn con à? Chẳng lẽ tiền lương và đãi ngộ của giáo viên tốt đến vậy ư? Vậy mà lại có thể lắp đặt điện thoại cho nhà chúng ta?" Vương Tú Mi lẩm bẩm hỏi.

"Chị, điện thoại này thực sự lắp cho nhà chúng ta ư? Không cần trả tiền ạ?" Tô Bảo cũng cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy, là của nhà chúng ta không cần tiền. Thế nhưng tiền phí điện thoại thì nhà chúng ta phải tự mình trả." Tô Trà xoa xoa đầu của Tô Bảo, sau đó cô mới trả lời câu hỏi của mẹ già nhà mình: "Mẹ, giáo sư Cốc không phải giáo viên trong trường con đâu."

Đãi ngộ của giáo viên cũng không tốt như thế, toàn bộ giáo viên của trường trung học phổ thông số hai, đến nhà mình còn chưa thể tự lắp đặt điện thoại, thì sao có thể lắp đặt miễn phí cho nhà cô được cơ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-148.html.]

Cả trường học, cũng chỉ có mỗi hai chiếc điện thoại trong văn phòng hiệu trưởng và văn phòng giáo viên, bình thường hầu như cũng chỉ dùng cho công việc.

Thế nhưng Tô Trà lại chưa nói thân phận của giáo sư Cốc, trong lòng cô đoán dược, thế nhưng những lời này tạm thời không nên thảo luận thì hơn.

Nghe thấy là điện thoại cho nhà mình thật, Vương Tú Mi phất tay: "Ngay cả điện thoại cũng có rồi, chẳng lẽ chút phí điện thoại đó mà nhà chúng ta không trả nổi ư?"

Phí điện thoại thôi ấy mà, chuyện nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ vui cười hớn hở của mẹ già nhà mình và Tô Bảo, Tô Trà tạm nuốt xuống lời nhắc nhở vừa định nói ra, rằng phí điện thoại ở thời đại này cũng không rẻ chút nào, cho dù gọi hay nhận điện thoại, đều phải thu phí.

Chậc, phí điện thoại vẫn nên để cô lo thì hơn.

Còn có một chuyện nữa, Tô Trà cất tiếng.

"Mẹ, con có một chuyện cần nói với mẹ, chúng ta vào phòng nói được không?"

"Được rồi, vào phòng nói. Con định nói chuyện gì thế, nào đi thôi, vào phòng mẹ rồi nói. Tô Bảo, con đến phòng bếp nhóm lửa đi, chút nữa mẹ đi nấu cơm trưa."

"Vâng, con đi ngay đây." Tô Bảo vẫn còn đang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, cảm thấy vô cùng mới lạ.

"Đi làm nhanh đi, con đừng đứng đấy mà nhìn nữa, nó cũng đâu chạy được."

Vương Tú Mi vừa quét mắt qua một cái, Tô Bảo đã lập tức chạy về phòng bếp.

Thấy con trai vào phòng bếp rồi, Vương Tú Mi mới kéo tay Tô Trà đi về phía phòng bà.

Vào đến phòng, Vương Tú Mi chủ động mở lời hỏi: "Con gái, con có chuyện gì thế?"

"Mẹ, chỗ con có chút tiền, con định hỏi mẹ một tiếng xem, con muốn giữ số tiền này, có được không ạ?" Không phải Tô Trà ích kỉ đâu, thế nhưng số tiền lớn như thế, cô muốn dùng nó vào việc có ích.

"Tiền của con thì con cứ giữ lấy. Cơ mà con gái à, con có bao nhiêu tiền thế, có đủ tiêu không? Nếu không đủ, thì mẹ cho con thêm một chút. Lần trước cha con đi chuyển hàng về có đưa cho mẹ hai trăm đồng, chút nữa mẹ lấy một trăm đồng cho con, con cứ giữ lấy, muốn ăn gì hay mua gì thì cứ mua nhé." Vương Tú Mi cất tiếng hào phóng.

Tô Trà lại không nói gì, cô lấy hóa đơn chuyển tiền đưa về phía bà.

Vương Tú Mi cũng nhận ra đó là hóa đơn chuyển tiền, bà thuận tay nhận lấy, vừa nhận vừa cất tiếng: "Con lại gửi bản thảo đến tòa soạn à, lần này được bao nhiêu... ?" Hả?

Chữ "hả" cuối cùng Vương Tú Mi còn chưa thốt nên lời đã bị con số trên tờ hóa đơn chuyển tiền dọa sợ đến mức đôi mắt trợn tròn lên.

Cái gì, mười, trăm, ngàn...

Mẹ của tôi ơi, ba ngàn năm trăm đồng á?

Có phải tòa soạn báo tự bán mình rồi đưa tiền cho Tô Trà không?

Không phải đồ ngốc đó chứ?

"Con gái ơi, con đây, đây là tiền nhuận bút ấy hả?" Vương Tú Mi bị dọa sợ đến mức nói lắp luôn rồi.

"Phụt." Tô Trà bật cười thành tiếng, cô cất tiếng đáp: "Mẹ, mẹ đọc cho rõ đi chứ, đây không phải là hóa đơn chuyển tiền của tòa soạn đâu mà."

Tiền nhuận bút bên phía toàn soạn bên kia, hai lần đầu tiên thì cũng khá cao, thế nhưng những bản thảo phía sau cũng chỉ được có năm, mười đồng, sao có thể đưa tiền nhuận bút cao thế này được?

Loading...