Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:39
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lão Tô, tôi cũng nghe chuyện ông học tập kia rồi, chẳng lẽ anh có ý định làm thật à? Nếu thế thì tốt quá, dân chúng chúng ta, đi theo chính sách thì chắc chắn không sai được." Trưởng thôn hút một hơi thuốc, rồi cất tiếng nói lời thấm thía.

"Chậc, ông cũng đừng tức giận làm gì cho nóng trong người. Đây không phải là do mới tuyên truyền, cho nên người trong thôn cũng không quá để tâm đấy ư? Chỉ cần làm công tác tư tưởng nhiều hơn là được rồi. Tôi cảm thấy tuyên truyền khuyến khích gieo trồng và chăn nuôi kia rất tốt, Trà Trà nhà tôi cũng nói rồi, đây cũng chính là một cơ hội để làm giàu." Nhắc đến cháu gái, gương mặt của ông nội Tô không kiềm chế được mà để lộ nụ cười.

Nghe thấy tên Tô Trà, trưởng thôn ngước mắt nhìn qua:

"Lão Tô, Trà Trà nhà ông còn quan tâm đến chuyện này ư? Con bé nói thế nào? Nào nào nào, ông thuật lại lời con bé cho tôi nghe một chút xem nào."

Trưởng thôn vẫn khá coi trọng Tô Trà.

Tô Trà thông minh, còn có thể đến Bắc Kinh học đại học cơ mà, lời nói của một người thông minh như thế, chắc chắn không phải là nói lung tung rồi.

Hơn nữa, công tác tuyên truyền gần đây cũng không thuận lợi cho lắm, dường như người trong thôn không quá hứng thú.

"Khụ khụ, Trà Trà nhà tôi nói, chuyện gieo trồng và chăn nuôi này không thể làm tùy tiện như vác đá qua sông được, chúng ta phải học tập kĩ thuật chăn nuôi và kĩ thuật gieo trồng."

"Ôi chao, trong cuộc họp ở huyện kia, các lãnh đạo cũng nói thế. Cơ mà tôi nghe không hiểu, cái gì mà kĩ thuật chăn nuôi gì đó. Ông cũng biết trình độ văn hóa của tôi thấp mà, tôi nghe mà chỉ hiểu được có chút chút, phần lớn còn lại thì chẳng hiểu gì.""

"Chúng ta nói về kĩ thuật chăn nuôi trước đi. Về vấn đề vệ sinh chuồng trại, chúng ta phải kiểm soát cho tốt. Bản thân chúng ta cũng đã từng nuôi lợn rồi đó, mà lợn mắc bệnh thì không phải chuyện nhỏ. Còn có vấn đề thức ăn của lợn cũng phải được quan tâm nữa, phải cho nó ăn ngon, nếu không thì nó sẽ không có thịt. Hai ngày trước Trà Trà đưa cho tôi một quyển sách, trong sách đều viết những lưu ý về lĩnh vực này. Còn nữa, tôi nghe nói năm nay chúng ta phát minh ra một loại thức ăn cho lợn, loại cám gì đó, lợn sau khi ăn sẽ lớn nhanh hơn."

"Thức ăn cho lợn á? Đó là thứ gì thế?"

"Tôi cũng không biết, đoán chừng là phải nhờ người hỏi thăm, sau đó nhờ người ta mua từ nơi khác mang về."

"Thế còn về trồng trọt thì sao? Tô Trà nói thế nào?"

"Về lĩnh vực gieo trồng này, cũng có nhiều điều phải chú ý lắm. Nào là cấu tạo và tính chất của đất, chọn đất, chọn cây giống, bón phân, kết quả, đều phải chú ý từng khâu một. Sau khi thu hoạch, nếu quả có chất lượng tốt thì lại phải lo đến nguồn tiêu thụ, bán đi đâu, bán cho ai nữa cơ.”

"Đúng, đúng, đúng, đúng là phải để ý đến những khâu này. Trong lòng tôi cũng sầu lo lắm chứ." Vừa nhắc đến chuyện này là trong lòng trưởng thôn phát sầu lên được, nguồn tiêu thụ không dễ tìm, nếu sau khi làm lụng vất vả, mà không thể bán được hàng, thì coi như uổng công.

Thế nhưng nghe ông nội Tô nói nhiều như thế, trưởng thôn lại cảm thấy chuyện ông ta phải lo lắng còn nhiều hơn cả trước đây.

Có điều, công tác tuyên truyền thì vẫn phải làm.

Sau đó, ngày hôm sau, radio của thôn vẫn tuyên truyền như cũ.

Trưởng thôn cũng tìm người hỏi qua rồi, muốn trồng trọt và chăn nuôi được thì phải học tập, cho nên trưởng thôn lại triệu tập người trong thôn đến họp, hỏi người trong thôn xem có ai nguyện ý đến nơi khác học tập không?

Chính là đi đến những nơi đã làm thành công, để học hỏi người ta kĩ thuật chăn nuôi và kĩ thuật gieo trồng, rồi về dạy lại cho người dân trong thôn.

Thế nhưng, phải khiến cho trưởng thôn thất vọng rồi, mọi người trong thôn không quá để tâm vào chuyện này.

Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, chờ xem thế nào đã.

Đúng lúc này, Tô Thắng Hoa đứng ra.

"Trưởng thôn, tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn nhận thầu núi thì có thể nhận thầu diện tích nhỏ không? Hôm nay cha tôi không tới, cho nên sai tôi hỏi ngài, bởi vì nếu diện tích nhận thầu quá lớn, thì nhà tôi không thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy được."

"Chuyện này, cũng được thôi, thế nhưng diện tích nhỏ quá thì lại không được." Cũng không thể mỗi ngọn núi chỉ lấy một mảnh nhỏ được, nếu thế thì những phần còn lại biết làm thế nào?

Những người dân khác đang có mặt trong cuộc họp, nghe thấy Tô Thắng Hoa hỏi thế, thì trong lòng họ cũng bắt đầu rục rịch.

Chậc, nhà họ Tô có ý định làm à? Có phải đã nghe được tiếng gió gì không? Chẳng lẽ là Tô Trà hoặc Tô Thắng Dân đã nói gì đó?

Tô Trà thông minh như thế, lời cô nói ra chắc chắn không thể sai được.

Tô Thắng Dân có thể làm việc ở đội vận chuyển, vậy chắc chắn đầu óc của ông cũng phải linh hoạt, nói không chừng trong lúc chạy vận chuyển, ông lại nghe được tin tức gì đó từ nơi khác cũng nên.

Nghĩ vậy, trong lòng của một số người cũng bắt đầu d.a.o động,

Mắt thấy nhà họ Tô càng ngày càng tốt, nhà bọn họ cũng muốn được hưởng ngày lành theo.

Cho nên, có người lập tức đứng ra.

"Trưởng thôn, cái đó, vậy tôi có thể cũng nhận thầu một khu không? Tôi không cần chỗ khác, nhà họ Tô chọn chỗ nào, cứ để cho tôi mảnh bên cạnh nhà họ là được."

Gớm thật, tốc độ này cũng nhanh quá đi mất.

Không được, bọn họ cũng không thể tụt hậu được.

"Trưởng thôn, tôi cũng muốn làm."

"Tôi cũng muốn, trưởng thôn, chút nữa tôi sẽ đến tìm ông."

"Còn tôi nữa, còn tôi nữa, nhà của tôi cũng đang cân nhắc."

Trưởng thôn nhìn đám người bên dưới nhao nhao tranh nhau nói, cứ tôi một câu, anh một câu mà vẻ mặt sửng sốt.

Mấy hôm trước không phải tuyên truyền thế nào mọi người cũng không có hứng thú đấy ư?

Thế sao bây giờ Tô Thắng Hoa vừa lên tiếng một cái, mà tất cả mọi người đã bắt đầu cân nhắc rồi?

Thật ra trưởng thôn không hề biết rằng, sở dĩ mọi người không chịu làm là vì không có ai khởi xướng.

Còn mấy hôm nay, sau khi nghe chuyện ông nội Tô đang tập trung học tập cái gì đó, trong lòng mọi người mới bắt đầu rục rịch.

Đi theo ông nội Tô, biết đâu sẽ giàu có thì sao?

Hơn nữa, người nhà họ Tô có phải đồ ngốc đâu? Người ta sẽ không bao giờ làm những chuyện có hại cho mình.

Khoảng thời gian trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tô Trà quay về tìm ông nội Tô nói chuyện gì đó, biết đâu cô nói về chuyện này thì sao.

Trưởng thôn thấy mọi người đều có ý định nhận thầu đất núi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kết thúc cuộc họp, đám người nhanh chóng kéo nhau đến nhà họ Tô hỏi chuyện.

Ông nội Tô thấy mọi người đột nhiên kéo đến nhà mình thì vô cùng kinh ngạc, có chuyện gì mà tất cả mọi người tìm đến nhà ông cụ thế không biết?

"Chú ơi, có phải thời gian trước Tô Trà về đây không?"

"Đúng đó, tôi cũng nhìn thấy mà. Chú ơi, Tô Trà đã nói gì với chú thế?"

"Chú ơi, chuyện gieo trồng gì đó kia, chú có nắm chắc không?"

"Chú chuẩn bị trồng loại cây gì thế, chú đã nghĩ ra là sẽ trồng cây gì chưa? Chú, cháu có thể trồng cùng một loại cây với nhà chú không? Cháu chẳng hiểu gì về cái này cả, chú có thể dạy cháu với không?"

Ông nội Tô nghe đám người anh một câu tôi một câu, câu nào câu nấy đều gọi "chú ơi" ngọt xớt, thì trong lòng vô cùng vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-147.html.]

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra phải trồng giống cây gì, chờ tôi quyết định rồi sẽ nói cho mọi người biết mà. Thế nhưng tôi nói trước nhé, tôi cũng không biết việc gieo trồng này có thể kiếm tiền không nữa, làm chuyện gì cũng có rủi ro mà. Nếu mọi người muốn trồng theo tôi thì tôi cũng không phản đối, thế nhưng đến lúc đó, lỡ như... thì mọi người cũng không được trách tôi đâu đấy."

Ông nội Tô giao kèo trước, sau đó mới tiếp tục cất tiếng nói:

"Còn nữa, mọi người đến hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ dạy mọi người. Chúng ta đều là người cùng thôn mà, chúng ta đã sống với nhau ở cái thôn này bao nhiêu năm rồi, tính ra cũng đều là hàng xóm, họ hàng thân thuộc cả. Thế nhưng ngay cả anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tôi dạy mọi người, thế nhưng rủi ro thì mọi người cần phải tự gánh gác."

Ông nội Tô đã sống hơn nửa đời người rồi, ông cụ cũng hiểu rõ lòng người.

Nếu chuyện này có kết quả tốt, thì người ta sẽ cảm ơn ông cụ, nếu kết quả không tốt, nói không chừng người ta còn đánh đến cửa ấy chứ.

Cho nên, chuyện xấu luôn phải nói trước.

Nghe thấy ông nội Tô nói thế, trong số đám người tìm tới cũng có một hai người bỏ cuộc.

Bọn họ muốn kiếm tiền thật đó, thế nhưng nếu rủi ro quá lớn thì vẫn nên bỏ qua đi thôi.

Đương nhiên, cũng có mấy người vẫn đang còn cân nhác, dù sao thì rủi ro và cơ hội tồn tại song song với nhau mà, lỡ đâu họ lại trúng mánh thì sao?

Nói xong lời cần nói, ông nội Tô bắt đầu tiễn khách.

Dù sao thì nhưng lời cần nói ông cụ cũng đã nói hết rồi, còn mọi người quyết định thế nào, thì đó là chuyện của chính bản thân họ.

Trấn trên.

Vương Tú Mi nhìn đám người trước mặt với vẻ mặt hoang mang, bà có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tô Bảo ngoan ngoãn đứng cạnh Vương Tú Mi, nhìn đám người đang bận rộn trong nhà mình, cậu bé giơ tay kéo kéo vạt áo mẹ già, rồi thì thầm hỏi:

"Mẹ, những người này đang lắp điện thoại cho chúng ta thật à?"

"Mẹ, mẹ cũng đâu có biết. Thế nhưng thoạt nhìn thì là thật đó." Vương Tú Mi trả lời con trai.

Nửa tiếng trước, có người đến gõ cửa nhà họ

.Lúc ấy, Vương Tú Mi vừa ra mở cửa, thì một người trong số đó đã hỏi bà: "Đây có phải nhà của Tô Trà không?" Ngay sau khi Vương Tú Mi đáp "phải", đám người đối phương lập tức xách hòm dụng cụ lắp đặt của mình vào nhà.

Nói là, lắp điện thoại cho nhà họ?

Cái gì thế? Sao đột nhiên lại đến cửa lắp điện thoại cho nhà họ? Tình huống gì thế không biết?

Vương Tú Mi quan sát kĩ một lúc lâu, sau khi suy nghĩ thì cảm thấy nhóm người kia cũng không giống kẻ lừa đảo cho lắm. Cho kẻ lừa đảo nào có thể lắp điện thoại cho nhà bà cơ chứ, nếu thực sự như thế, thì đó không phải kẻ lừa đảo nữa rồi, mà là kẻ ngốc thì đúng hơn.

Trước nay Vương Tú Mi vẫn luôn am hiểu cách đối nhân xử thế, nhìn thấy nhóm người kia bận rộn, bà cố ý rót cho mỗi người một cốc nước, trong nước còn bỏ thêm chút đường trắng.

Đối phương uống nước đường xong, còn cười cảm ơn bà nữa kìa.

Công việc lắp đặt này gần như mất cả một ngày, khoan, đục, kéo dây, lắp đặt,... vô cùng mệt mỏi.

Mãi cho đến hơn mười giờ, Tô Trà về đến nhà.

Lúc này, nhóm người kia cũng gần xong việc rồi, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Tô Trà nhìn nhà mình có nhiều hơn một nhóm người, thì cảm thấy hơi choáng váng.

Tầm mắt cô đảo quanh chiếc điện thoại vừa được lắp đặt xong, cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.

Chẳng lẽ, nhà cô còn có tiền để lắp điện thoại cơ à?

Đầu tiên là mua nhà, sau đó Tô Thắng Dân xảy ra chuyện cũng phải tốn không ít tiền, bây giờ lại còn có tiền để lắp điện thoại nữa cơ đấy.

Chậc, không nhìn ra.

Kho vàng nhỏ của cha mẹ già nhà cô, đúng là dồi dào mà.

"Ôi chao, chuyện hôm nay đã làm phiền mọi người rồi, mọi người đi thong thả nhé."

"Không có gì đâu, bọn tôi cũng chỉ làm việc theo sắp xếp mà thôi, chị đừng khách sáo." Một người trong số đó xua tay đáp.

Vương Tú Mi thấy đám người đã thu dọn xong đồ đạc, dụng cụ, thì nhiệt tình tiễn người ra cửa.

Sau khi tiễn người xong, Tô Trà thấy mẹ mình lúc này không còn chuyện gì nữa, mới bắt đầu dán sát vào bà.

"Mẹ, sao mẹ lại lắp điện thoại. Mẹ có lắm tiền thế à?" Tô Trà cười trêu.

Nghe thấy lời nói của con gái, Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt "không biết chuyện gì" của cô thì không nhịn được mà bật cười.

"Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nhìn con rồi cười?" Vẻ mặt của cô mờ mịt, khó hiểu.

"Mẹ còn đang muốn hỏi con đây này. Mẹ làm gì có thừa tiền mà lắp điện thoại, ban nãy khi nhóm người đó vừa đến cửa đã hỏi mẹ đây có phải nhà của Tô Trà không, mẹ còn thắc mắc không biết có chuyện gì đây này. Người ta vừa đến đã nói là nghe theo sắp xếp của người khác, đến lắp điện thoại cho nhà chúng ta. Chuyện này không phải con nên biết rõ hơn mẹ ư?"

"Dạ?" Tô Trà thật sự không biết chuyện này.

Sáng nay Tô Trà nhận được thông báo tiền thưởng đã được gửi đến, ghê thật, tận ba nghìn năm trăm chứ ít gì.

Cho nên sáng nay cô ra ngoài là để đến ngân hàng một chuyến.

Sau đó về đến nhà thì bắt gặp cảnh vừa rồi, cô cũng có biết chuyện gì xảy ra đâu.

Đúng lúc này, điện thoại vừa được lắp đặt xong đột nhiên kêu lên.

"Reng reng reng... reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Bảo trợn tròn mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại bàn.

"Chị, có phải có ai gọi điện đến không?"

"Con gái, con nghe máy đi, có lẽ là tìm con đó." Vương Tú Mi đẩy đẩy Tô Trà, giục cô nhanh bắt máy đi.

Nghe thấy lời nói của mẹ già nhà mình, Tô Trà cũng chưa nói gì cả, chỉ cất bước đi qua.

Cô giơ tay nhấc ống nghe lên.

"Alo, xin chào."

Cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh quen thuộc, Tô Trà lập tức đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.

"Giáo sư Cốc." Tô Trà cất tiếng hỏi: "Điện thoại là thầy cho người lắp đặt ạ?"

Tuy giọng điệu của Tô Trà mang ý hỏi, thế nhưng trong lòng cô đã có đáp án chắc chắn rồi.

Loading...