Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:37
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Khụ, nhà của em không có điện thoại, nếu không thì ngày kia, em lại gọi điện thoại lại cho thầy?"
"Được rồi, cũng đâu còn cách nào nữa đâu."
Sau khi nói xong, hai bên đều cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tô Trà, Vương Quốc Quân lập tức liên hệ với Cốc Ích.
Khi Cốc Ích nhận được điện thoại của Vương Quốc Quân, ông ta lập tức sai người đến chỗ Tô Trà lấy bản thiết kế.
Ngay buổi chiều cùng ngày, đã có người đến nhà Tô Trà cầm bản thiết kế đi.
Sau hai ngày ngắn ngủi, bản thiết kế đã đến tay Cốc Ích.
Chương Hạc Chi nhận được tin tức, thì vội vàng chạy đến văn phòng của Cốc Ích.
"Lão Cốc, tôi nghe nói bản thiết kế đã được đưa đến đây rồi à? Cho tôi xem nào."
Nghe thấy giọng nói của Chương Hạc Chi, Cốc Ích vừa ngẳng đầu lên đã nhìn thấy Chương Hạc Chi vội vã đi vào văn phòng của ông ta.
Lúc này Cốc Ích cũng mới chỉ cầm được cái bản thiết kế chứ đâu, đến ngay cả lớp đóng gói bên ngoài vẫn chưa kịp mở ra kia kìa.
Thế mà cái tên Chương Hạc Chi này gớm thật, tin tức cũng nhanh nhạy thật đấy, chưa gì đã mò đến đây rồi.
"Ông đợi lát nữa không được à, không thấy tôi còn chưa kịp xem à? Tôi xem trước, đợi tôi xem xong thì mới đến lượt ông." Cốc Ích nghiêng người sang một bên, tránh tầm mắt của Chương Hạc Chi.
Chương Hạc Chi bị hành động của ông bạn già chọc tức đến bật cười, ông ta đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống.
"Được rồi, ông cứ xem trước đi. Ông xem đi, tôi ngồi đây đợi ông xem xong."
"Vậy còn được." Cốc Ích nhỏ giọng cằn nhằn một câu, sau khi xé lớp vỏ bọc bên ngoài, ông ta lấy ra bản vẽ bên trong.
Bản thiết kế này chiếm không ít giấy, Cốc Ích xem tờ đầu tiên, chính là bức thiết kế của chiếc "bút máy" lần trước ông ta nhìn thấy, bao gồm quá trình chế tác đến thành phẩm.
Thế nhưng sau khi xem xong tờ đầu tiên, xem đến những tờ tiếp theo của bản thiết kế, tinh thần của Cốc Ích lập tức phấn khích hẳn lên.
Cái này, cái này tốt!
Cây gậy này vô cùng tốt, có thể tấn công ở khoảng cách gần, cũng có thể tấn công ở khoảng cách xa, bởi vì nó có tính năng co duỗi.
Khi sử dụng có thể giảm bớt sự cảnh giác của đối phương, bởi vì chẳng ai nghĩ đến một cây gậy bình thường lại có thể có hiệu quả thần kì như vậy.
Gớm thật, cho dù đối phương có dao, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được cây gậy này.
Trong đầu Cốc Ích đã bắt đầu tính toán tính khả thi của chuyện trang bị cho mỗi cấp dưới một mình một vũ khí như thế này, và ông ta cảm thấy, chuyện này hoàn toàn có thể sắp xếp được.
Bản thiết kế này tốt thật đấy, không ngờ rằng cô nhóc Tô Trà kia còn lợi hại hơn cả những gì mà ông ta nghĩ.
Chậc chậc, trưởng thành kiểu gì mà có được đầu óc thế này nhỉ?
Chương Hạc Chi ngồi cạnh đã chờ trong một thời gian rất dài rồi, thế nhưng khi thấy Cốc Ích vẫn cầm chặt bản thiết kế không hề có ý định buông tay, thì sự kiên nhẫn của ông ta cạn hết.
Ông ta đứng dậy giật bản thiết kế trong tay của Cốc Ích.
Bản thiết kế đột nhiên bị người khác giật đi, Cốc Ích ngẩng đầu lên thì thấy Chương Hạc Chi đã bắt đầu tập trung xem bản thiết kế.
"Ông gấp gáp như thế làm gì, tôi cũng đâu nói là không cho ông xem đâu."
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-146.html.]
Chương Hạc Chi hoàn toàn không nghe thấy những lời cằn nhằn của Cốc Ích, bởi vì tầm mắt của ông ta đang tập trung vào bản thiết kế trên tay.
Càng xem, sự thưởng thức trong mắt ông ta lại càng mãnh liệt hơn.
Đợi đến khi xem xong rồi, Chương Hạc Chi cũng không nỡ buông tay. Một lát sau, gương mặt của ông ta để lộ nụ cười.
"Người trẻ tuổi bây giờ, sáng tạo thật đấy." Chương Hạc Chi khen một câu.
"Người trẻ tuổi mà, sáng tạo là chuyện tốt." Cốc Ích cũng cười đáp.
Nếu người trẻ tuổi nào cũng sáng tạo như Tô Trà, bọn họ mong còn không được ấy chứ.
"Bản thiết kế này tốt như vậy, số tiền thưởng lần trước mà ông hứa sẽ thưởng cho cô nhóc kia, tôi thấy không đủ đâu."
"Chuyện nhỏ, thiếu thì thêm vào thôi." Cốc Ích vô cùng hào phóng.
Bản thiết kế này của Tô Trà, có giá trị hơn số tiền kia nhiều lắm.
Đúng rồi, nghe nói trong nhà Tô Trà vẫn chưa có điện thoại, đúng lúc này ông ta lại trang bị cho nhà cô một chiếc điện thoại nữa, sau này có gì liên lạc cũng tiện hơn nhiều.
Ừm, cứ làm như thế đi.
Không phải chỉ là một chiếc điện thoại thôi ư, chuyện nhỏ, ông ta lập tức sắp xếp người đi làm.
Còn tiền thưởng nữa, thêm!
Bên kia, Tô Trà được Chương Hạc Chi và Cốc Ích khen là hạt giống tốt, lúc này đang ở nhà.
Cô vừa mới kiếm được một quyển sách mới về lĩnh vực chăn nuôi, thoạt nhìn cũng không tệ cho lắm.
Tô Trà ngồi ở bàn học trước cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách.
Chỉ thấy bìa sách có in một dòng chữ to: Tín hiệu của lợn.
Trong bóng tối, hệ thống chọc chọc bìa sách "Tín hiệu của lợn" kia mà nghi ngờ nhân sinh.
Hai hôm trước, nó còn vì kí chủ mà điên, vì kí chủ mà cuồng, vì kí chủ mà không tiếc đ.â.m đầu vào nhà tù.
Nó không ngừng vỗ tay giống hải cẩu, trong lòng điên cuồng gào thét 666. Thế nhưng bây giờ kí chủ nhà họ lại đang làm gì thế này?
Nó nên ủng hộ, hay là ngăn cản bây giờ?
Hỏi: Kí chủ có hứng thú với việc chăn nuôi lợn, làm sao bây giờ?
Nuôi lợn tốt, nuôi lợn tuyệt vời, nuôi lợn là có thể làm giàu!
Trong suốt mấy ngày nay, ngày nào cái loa trong thôn cũng tuyên truyền về lợi ích của việc gieo trồng và chăn nuôi.
Mà mấy ngày nay, trưởng thôn cũng phát hiện ra chuyện ông nội Tô và Tô Thắng Hoa vậy mà lại đọc sách, khi có người hỏi, hai cha con ông cụ còn trả lời người ta là đang học tập.
Người trong thôn nghe chuyện hai cha con nhà họ Tô học tập thì cảm thấy có chút buồn cười. Ngay cả chuyện trồng trọt, chăn lợn này mà cũng phải học à? Không phải đây là những chuyện mà nông dân bọn họ trời sinh đã biết ư?
Hơn nữa, tuy cái loa trong thôn mỗi ngày đều tuyên truyền, thế nhưng số người thực sự muốn làm thì lại không có bao nhiêu. Nguyên nhân chủ yếu là vì chưa có người khởi xướng, cho nên chẳng ai biết là có thể thực sự kiếm tiền hay không.
Lỡ đâu không thể kiếm được tiền thì sẽ lỗ vốn, nông dân bọn họ suốt ngày cuốc đất mới kiếm được có chút tiền đó thôi, cả nhà còn phải chờ ăn chờ uống. Nếu không có tiền, trong nhà sẽ loạn thành gà bay chó sủa mất.
Thế nhưng chuyện ông nội Tô đọc sách, học tập, trưởng thôn đã nghe thấy rồi, cho nên ông ta đành bớt chút thời gian đến thăm nhà họ Tô.
Ông nội Tô cũng trạc tuổi trưởng thôn, trưởng thôn nhỏ hơn ông cụ vài tuổi, hai người đều đã là ông nội của đám trẻ rồi. Lúc này, hai người đang ngồi trong sân nhà họ Tô hút thuốc.