Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:33
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vợ, anh sắp bị dọa c.h.ế.t đến nơi rồi mà em còn thay lòng đổi dạ, em không yêu anh." Tô Thắng Dân cố tình gây sự vô cớ, cả người ông đè lên người của Vương Tú Mi, vẻ mặt tràn ngập sự lên án.

"Chát." Một tiếng tát giòn tan vang lên.

Tô Thắng Dân say khướt chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, ông mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên thì bắt gặp đối mắt chứa đầy sát khí của Vương Tú Mi.

Tô Thắng Dân rụt cổ lại, câm nín.

"Anh thành thật một chút cho em, nếu không thì tối nay anh đi ra sân mà ngủ." Vương Tú Mi hung hăng mắng một câu, sau đó không chút dịu dàng túm người đi tiếp.

Vài giây sau, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng "rầm", là tiếng chân đá vào thứ gì đó.

Chân của Tô Thắng Dân đau c.h.ế.t đi được, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vương Tú Mi đang lườm mình, ông lại không dám hé răng.

Ông sợ lắm.

Trong phòng, Tô Trà ngồi trước bàn học, cô nghe tiếng động bên ngoài mà khóe miệng không thể kiềm chế được cong tớn lên, đôi mắt lo lanh kia cũng lộ ra ý cười.

Cha già của cô, ban nãy uống rượu mà ăn nhiều thêm hai củ lạc, thì cũng không say bí tỉ đến mức này.

Được rồi, cô vẫn nên tiếp tục cố gắng thôi, bản thiết kế vẫn chưa được hoàn thành đây nè.

Đến khoảng mười một giờ, Vương Tú Mi nhìn thấy đèn phòng Tô Trà vẫn còn sáng, thì cố ý đi qua gõ cửa nhắc Tô Trà đi ngủ sớm một chút.

Tô Trà vâng vâng dạ dạ, thế nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục bận việc.

Mãi cho đến hơn một giờ sáng, Tô Trà mệt mỏi, ngáp dài mấy cái liền.

Cô đứng dậy, thu dọn toàn bộ những thứ trên mặt bàn, cất vào ngăn kéo.

Cô đi vài bước, ngã "uỵch" một cái xuống giường, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, những người khác đã tỉnh dậy từ lâu, Tô Trà là người cuối cùng thức dậy. Khi cô tỉnh giấc, ông bà nội Tô và bác cả Tô Thắng Hoa đều đã rời đi.

Ngay cả Tô Thắng Dân cũng đến đội vận chuyển làm việc rồi, trong nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi. Tô Bảo chỉ ăn vài miếng điểm tâm đã chạy ra ngoài chơi rồi.

Nhìn thấy Tô Trà thức dậy, Vương Tú Mi lại đi vào bếp hâm nóng đồ ăn rồi mang ra cho cô.

Bà quan sát thấy bọng mắt đen xì của Tô Trà thì sắng giọng: "Rốt cuộc tối hôm qua mấy giờ con mới ngủ thế hả? Mẹ đã dặn con đi ngủ sớm rồi, con không nghe lọt đúng không? Con nhanh ra đây ăn sáng đi, ăn xong lại về ngủ bù một giấc."

"Ôi chao, vẫn là mẹ thương con." Tô Trà cất tiếng nũng nịu, cô vừa làm nũng, vừa ôm cánh tay của Vương Tú Mi.

"Đừng có làm nũng mẹ nữa, cũng không biết con đang bận bịu cái gì." Vương Tú Mi giả vờ xụ mặt, dạy dỗ con gái một câu.

"Con không sao đâu mà mẹ. Mẹ ơi, đồ ăn sáng mà mẹ nấu ngon quá đi mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-144.html.]

"Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút, chỗ này không đủ thì trong nồi vẫn còn đấy."

"Vâng, chút nữa con sẽ ăn thêm." Tô Trà cong môi cười đáp.

Thấy con gái bắt đầu ăn sáng, Vương Tú Mi bèn ngồi xuống ngay bên cạnh trò chuyện với cô.

Nói đến nói đi, Vương Tú Mi bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện trồng trọt và chăn nuôi mà thôn đang khuyến khích và thúc đẩy người dân làm.

"Con gái, mẹ cảm thấy chuyện gieo trồng mà thôn chúng ta khuyến khích khá tốt đó chứ. Thôn chúng ta được bao phủ bởi núi rừng, có nguồn nước từ trên núi đổ xuống, khá thuận lợi cho việc gieo trồng. Thế nhưng mẹ đang suy nghĩ xem nhà chúng ta có nên làm không đây."

"Mẹ ơi, việc trồng trọt và chăn nuôi cũng không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Con phân thích cho mẹ nghe nhé, nếu muốn trồng trột, nhất định phải nhận thầu rừng núi, riêng chuyện này đã tốn một khoản kha khá rồi đó. Tiếp theo là vấn đề trồng cây gì, chắc chắn là không thể trồng bừa một loại cây được rồi. Bởi vì khí hậu thời tiết, cấu tạo và tính chất của đất đều có quan hệ mật thiết với loại giống cây trồng."

"Còn có nhiều chuyện phải chú ý thế cơ à?" Vương Tú Mi nghe mà cảm thấy vô cùng mới lạ.

"Dạ. Hơn nữa, đợi đến khi thu hoạch hoa quả rồi, thì việc ăn có ngon không, nguồn tiêu thụ ở chỗ nào, làm thế nào để bán số hoa quả đó ra, cũng là chuyện cần lo lắng."

"Vậy chăn gà chăn lợn hình như sẽ đỡ rắc rối hơn đúng không?"

"Mọi người trong thôn ai cũng nuôi rồi, bình thường gia đình nuôi tầm chục con gà, hai ba con heo thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu muốn mở rộng phạm vi chăn nuôi, thì phải lo đến vấn đề bệnh tật. Lỡ như một con heo bị bệnh, thì nó sẽ bị lây ra cà đàn, đến lúc đó không phải sẽ mệt c.h.ế.t ư? Ngoài ra, cũng phải chú ý đến cả hoàn cảnh sinh trưởng của nó nữa cơ."

"Vậy làm thế này bây giờ? Hay là không làm nữa? Trưởng thôn còn nói, tương lai thôn chúng ta còn có thể dựa vào chuyện này để làm giàu cơ đấy." Vương Tú Mi thầm lẩm bẩm.

"Đúng là có thể làm giàu thật, con cũng chưa nói là không thể mà."

"Con có ý gì hả?"

"Ý của con là, chắc những thôn khác cũng đã làm việc này rồi, chúng ta có thể đến những thôn đó để học hỏi kinh nghiệm của người ta. Hoặc là chúng ta cũng có thể mời người về để dạy chúng ta, bỏ ra chút tiền, là người ta sẽ nguyện ý ngay ấy mà."

"Cúng đúng nhỉ? Sao mẹ lại không nghĩ đến cách này cơ chứ?"

"Mẹ, mẹ nói xem, mẹ định nuôi lợn hay là định trồng cây à?" Tô Trà ngước mắt nhìn mẹ mình với ánh mắt ngờ vực.

Cảm nhận được tầm mắt của con gái, Vương Tú Mi nở nụ cười, cất tiếng nói: "Không phải mẹ định, mà là nhà bác cả con và ông nội con định làm. Sáng nay bác con nói chuyện với cha con, mẹ ở bên cạnh nên nghe được."

"Ông nội con á?" Tô Trà hỏi.

"Đúng vậy, hình như ông nội con cảm thấy có hứng thú. Con nói xem, ông nội con sẽ không cầm hết tám trăm đồng tiền riêng kia đi thầu núi chứ?" Vương Tú Mi đoán.

"Ừm, con cảm thấy có khả năng lắm." Ở thời đại này, trồng trọt và chăn nuôi vẫn có thể kiếm ra tiền. Quan trọng là... kĩ thuật chăn nuôi, còn phải cố gắng nhiều hơn.

Tô Trà ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ đánh tiếp một giấc, cô ngủ hơn một tiếng đồng hồ, khoảng mười giờ, Tô Trà mới thức dậy.

Bản vẽ thiết kế của cô vẫn chưa hoàn thiện, thế cho nên cô mới phải vội vàng hoàn thiện nó.

Bởi vì mấy ngày nữa cô phải dành thời gian để giải đề, cuộc thi Olympic toán học vẫn chưa kết thúc đâu.

Loading...