Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:29
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trồng trọt, chăn nuôi gì cơ? Con nói cụ thể xem nào?" Ông nội Tô cất tiếng hỏi.
"Chính là nuôi cá, nuôi cá, nuôi lợn gì đó... Cụ thể thế nào còn phải chờ mọi người cùng bàn bạc, nói là thúc đẩy sự phát triển của toàn thôn. Còn trồng trọt, nghe nói là trồng cây ăn quả."
Hôm qua trưởng thôn gọi người trong thôn đến họp, Tô Thắng Hoa cũng có đi dự họp, thế nhưng ông ta lại không nhớ được rõ nội dung.
Lúc này, ông ta giải thích cũng không rõ ràng cho lắm.
Bây giờ trong thôn không còn ăn cơm tập thể nữa, thế nhưng trưởng thôn lên huyện họp xong mới về tổ chức cuộc họp để phố biến cho toàn bộ người dân trong thôn, có thể thấy, chuyện này có liên quan đến việc xóa đói giảm nghèo trong thôn.
Chẳng qua có một câu nói, muốn giàu có, trước tiên phải sửa đường cái đã.
Chính vì thế trưởng thôn mới vận động một số thanh niên trai tráng trong thôn mở rộng đường thôn, cũng không phải sửa lại toàn bộ, mà chỉ là nới rộng ra, đến lúc đó xe cộ ra vào cũng dễ dàng hơn.
"Chuyện này, bên phía trưởng thôn bên kia nói thế nào?" Ông cụ Tô hỏi.
"Trưởng thôn khuyến khích mọi người tích cực tham gia, bên chỗ chúng ta dựa núi, tiện cho gieo trồng. Trưởng thôn cũng nói rồi, nếu muốn nhận thầu đất núi để gieo trồng thì có thể đến chỗ ông ta đăng ký, quanh thôn có nhiều đất như thế, ai đăng ký trước thì nhận trước."
"Chuyện này, phải cân nhắc cho cẩn thận đã. Muốn nhận thầu thì phải tốn bao nhiêu tiền?"
"Đoán chừng cũng một hai ngàn gì đó cha ạ. Trong tay con cũng không có nhiều tiền như thế." Nhắc đến chuyện này, âm thanh của Tô Thắng Hoa cũng suy sụp hẳn đi.
Cả đời này, ngoại trừ trồng trọt ra thì ông ta không biết làm gì cả.
Lần này, ông ta cảm thấy chuyện trồng trọt mà trưởng thôn nói chính là một cơ hội, thế nhưng trong tay không có tiền, Tô Thắng Hoa cũng có cách nào nữa đâu.
Nghe thấy con số "một, hai ngàn" này, ông nội Tô cũng im lặng.
Năm trăm đồng mà nhà thằng cả được chia lúc mới ra riêng cũng bị mất sạch rồi, bây giờ còn nợ nhà thằng hai hơn một trăm đồng, giờ thì lấy ở đâu được một, hai ngàn đây cơ chứ?
Tô Vận ngồi trong phòng nghe thấy mấy lời cha cô ta - Tô Thắng Hoa nói thì bĩu môi.
Cả đời này cũng đừng có nghĩ đến chuyện trồng trọt gì đó, chỉ là lừa đảo mà thôi. Kiếp trước trong thôn cũng có người thầu đất trồng quýt, thế nhưng sau đó thua lỗ đến độ chỉ thiếu điều c.h.ế.t quách đi cho xong nữa thôi.
Cho nên, khi nghe thấy ông cha già Tô Thắng Hoa có suy nghĩ trồng trọt, Tô Vận trăm ngàn lần không đồng ý.
----
Nhà ga, tiếng tàu hỏa hú còi vào ga.
Tô Thắng Dân bảo vệ vợ và con gái khỏi đoàn người chen lấn xuống tàu, sau khi xuống tàu, cuối cùng ông cũng cảm thấy bản thân như được sống lại.
Rời khỏi nhà ga, Điền Hữu Phúc nói ông ta phải quay về đội vận chuyển, cho nên bọn họ tách ra hai đường.
"Lão Điền, lần này đã làm phiền anh rồi. Vài hôm nữa anh đến nhà tôi, tôi mời anh uống chén rượu nhé." Tô Thắng Dân vỗ vỗ bả vai của Điền Hữu Phúc, sảng khoái cất lời mời mọc.
"Được rồi, tôi sẽ đến mà. Bây giờ tôi đi trước nhé." Điền Hữu Phúc đồng ý, sau đó vội vàng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-142.html.]
Điền Hữu Phúc vừa đi thì chỉ còn người nhà họ Tô ở lại.
.
"Anh hai, trước tiên bắt xe đến nhà em trước đã, Tô Bảo vẫn đang chờ trong nhà em kia kìa. Hôm nay mọi người đến nhà em ăn cơm luôn thể." Tô Thắng Lợi cười nói.
"Đi chứ, không phải lần trước chú đã hứa sẽ làm chân giò kho tàu cho Trà Trà ăn đấy ư? Đúng lúc hôm nay có dịp, tí nữa trên đường về nhà mua ít chân giò về nhé." Tô Thắng Dân chưa bao giờ biết khách sáo là gì, nhất là anh em ruột, ông lại càng không bao giờ khách sáo.
Đoàn người đứng ở ven đường bắt xe, đi đến nhà Tô Thắng Lợi.
Xe dừng lại gần xưởng dệt, hai anh em Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân cố ý đi mua móng giò, còn để Vương Tú Mi và Tô Trà vào nhà trước.
Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nhìn thấy hai mẹ con Tô Trà và Vương Tú Mi về, thì vội vàng hỏi mọi chuyện đã giải quyết xong chưa, giải quyết như thế nào.
Vương Tú Mi lại được dịp thêm mắm dặm muối khen Tô Trà một phen.
Ôi, chuyện lần này ít nhiều cũng nhờ có con gái của bà, bọn họ chỉ đi theo cho đủ số lượng thôi chứ có giúp được gì đâu.
Con gái bà vừa đến đã trực tiếp đi tìm luật sư, chỉ một ngày sau Tô Thắng Dân đã được thả ra ngoài rồi.
Sau đó các đồng chí công an lập tức đến bắt cái tên Kim Long chơi xấu kia về đồn.
Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nghe Vương Tú Mi nói miên man không ngừng thì có chút mơ hồ.
Đây, đang nói đến Tô Trà đó hả?
Vậy thì lợi hại quá đi mất thôi.
"Trà Trà, sao cháu lại nghĩ đến chuyện đi tìm luật sư?"
"Cháu đọc được trong sách đó ạ. Gặp chuyện khó xử thì tìm các đồng chí công an, gặp chuyện có dính dáng đến pháp luật thì tìm luật sư, dù là người ta cũng là người có chuyên môn mà." Tô Trà cười, cất tiếng đáp lời.
Lưu Mĩ Lan và bà nội Tô nghe xong đều không kiềm chế được mà nghĩ... Chậc, hóa ra đọc nhiều sách vẫn có tác dụng đó chứ.
Nhìn đi, nhìn đi, gặp phải chuyện này, Tô Trà người ta biết là phải đến tìm luật sư kia kìa, giải quyết nhanh chóng và thuận lợi hơn nhiều.
Nếu để bọn họ giải quyết, đoán chừng là còn lâu bọn họ mới nghĩ đến phương diện này.
Vương Tú Mi vẫn đang ba hoa khen con gái của mình lên đến tận trời.
Tô Bảo ngồi bên cạnh nghe mẹ già nhà mình khen chị gái đến độ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thì đôi mắt tràn ngập sự sùng bái của cậu bé không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm chị gái mình.
"Chị, sao chị lại lợi hại thế cơ chứ?" Tô Bảo bày ra biểm cảm "Ôi trời ơi", khiến người ta nhìn mà bật cười.
"Ha ha." Tô Trà bật cười thành tiếng, cô giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Bảo, cất tiếng nói: "Ừ, chỉ cần em đọc nhiều sách thì cũng có thể lợi hại như chị vậy, cho nên, em phải cố gắng đọc thật nhiều sách lên nhé, biết đâu tương lai em còn có thể lợi hại hơn cả chị thì sao?"
"Ừm, em á, thôi bỏ đi." Vẻ mặt của Tô Bảo hiện rõ vẻ rối rắm. Thế nhưng không biết cậu bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, mà vẻ mặt đã lập tức thay đổi thành nụ cười sáng lạn. Cậu bé nói: "Em không cần lợi hại, em có một bà chị gái lợi hại là được rồi, tương lai chị sẽ bảo vệ em mà."
Ôi, hay thật, mơ đẹp đấy.