Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:23
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài miệng thì Kim Long nói không sợ, thế nhưng vẻ mặt của anh ta, không có chút dáng vẻ nào của hai từ "không sợ" này.
"Ồ, anh có sợ hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi đến đây cũng chỉ dể báo cho anh một tiếng, rằng anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở bệnh viện, chờ lệnh triệu tập của tòa đi thôi." Sau khi Tô Trà nói xong câu này, cô trực tiếp xoay người đi ra ngoài, định rời đi ngay.
Lý Mậu Lâm cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo cô.
Nhìn thấy Tô Trà định đi, Kim Long có chút hỏng rồi, anh ta gọi với theo bóng lưng của Tô Trà: "Cái đó, tôi không cần tiền nữa. Ngày mai tôi sẽ đến cục công an bảo họ thả Tô Thắng Dân ra, làm thế đã được chưa?"
Trong lòng Kim Long cảm giác bản thân vô cùng hèn mọn. Thế nhưng anh ta có còn cách nào khác nữa đâu, mấy cái điều luật gì kia, vừa nghe đã thấy dọa người rồi.
Núi xanh vẫn còn đó, sợ gì không có củi đốt. Hơn nữa nếu anh ta mà vào tù thì sẽ chẳng có ai bỏ tiền ra bảo lãnh anh ta đâu. Mà ngoài ra anh ta còn nghe nói, đi vào đó có nhiều người c.h.ế.t lắm...
Tô Trà không thèm dừng chân lại, mà tiếp tục đi ra ngoài.
Lý Mậu Lâm cũng rời đi theo.
Thái độ của Tô Trà vô cùng rõ ràng, không chấp nhận hòa giải.
Cho nên, Kim Long cũng không có quyền lựa chọn.
"Vừa ra đến cổng bệnh viện, Tô Trà và Lý Mậu Lâm bèn chạm mặt ba người Vương Tú Mi chuẩn bị đến bệnh viện để tìm Kim Long nói chuyện.
Nhìn thấy con gái xuất hiện ở đây, âm thanh của Vương Tú Mi hiện rõ sự sốt ruột: "Con gái, sao con lại đến bệnh viện. Con đến một mình á? Có phải bị bắt nạt rồi không?"
Vương Tú Mi vẫn nhớ rõ, cái tên Kim Long này vô cùng vô lại. Con gái bà đến một mình, ai biết liệu có bị anh ta bắt nạt không.
Lý Mậu Lâm đứng bên cạnh nghe thấy câu này, thì không nhịn được mà nói thầm trong bụng: Tô Trà không những không bị bắt nạt, mà còn bắt nạt ngược lại người ta kia kìa.
"Đúng vậy, Trà Trà, sao cháu lại đến bệnh viện một mình thế hả? Cháu đứa nhỏ này thật là, sao làm gì cũng không báo với mọi người một tiếng thế?" Tô Thắng Lợi cũng lo lắng đến độ nhíu mày.
"Mẹ, chú nhỏ, cháu không sao đâu mà." Tô Trà an ủi một câu, rồi mới tiếp tục nói: "Chẳng qua mọi người cũng không cần vào đó nữa đâu, mọi chuyện đã xử lý tạm ổn thỏa rồi."
Xử lý ổn thỏa rồi?
Điền Hữu Phúc, Tô Thắng Lợi và Vương Tú Mi đều có chút mơ hồ, sao lại xử lý ổn thỏa rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của ba người, Tô Trà khẽ nghiêng người, giới thiệu Lý Mậu Lâm đứng từ sau lưng mình nãy giờ: "Đây là luật sư mà con mời đến - luật sư Lý. Vụ án của cha con sẽ do ông ta phụ trách xử lý."
"Hả, luật sư á?" Đến đây để làm gì? Vương Tú Mi cũng không biết luật sư là cái nghề gì, cho nên lúc này khi nhìn thấy Lý Mậu Lâm, Vương Tú Mi vẫn đang băn khoăn xem người này có đáng tin cậy không.
Thế nhưng Điền Hữu Phúc lại biết luật sư là cái gì. Cho nên, ông ta cất tiếng hỏi Tô Trà: "Vậy cái đó, cháu định xử lý thế nào?"
"Nếu đã vi phạm pháp luật thì xử lý theo luật thôi. Chứng cứ trong vụ án của cha cháu cũng đã thu thập được kha khá rồi, bây giờ luật sư Lý sẽ cùng cháu đến đồn công an một chuyến, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi trước đi thôi. Những chuyện khác, đã có cháu và luật sư lo liệu rồi."
.
Chậc, Tô Thắng Dân nhìn cháu gái Tô Trà nhà mình với vẻ mặt mơ màng.
Khí chất của cô cháu gái này của chú ta khác hoàn toàn với trước kia. Tô Thắng Lợi có cảm giác... chú ta là đồ vô dụng.
Chú ta đến đây mà chẳng làm được gì, trong khi Tô Trà đã sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi?
Vương Tú Mi nhìn thấy Tô Trà như thế, trong lòng bà tất nhiên sẽ tin tưởng con gái mình. Cho nên, bà cũng không nói gì cả.
Còn một người ngoài như Điền Hữu Phúc thì có thể nói gì đây cơ chứ? Lúc này Điền Hữu Phúc đã hiểu rõ lý do vì sao nhà họ Tô lại cho một cô nhóc đi theo cùng rồi.
Nhìn tốc độ giải quyết chuyện này mà xem, không thấy ba người lớn bọn họ còn không bằng một cô gái nhỏ đấy ư?
Thế nhưng thấy Tô Trà và Lý Mậu Lâm đến đồn công an, họ cũng muốn đi cùng. Dù sao họ cũng không có việc gì làm cả, ở bên cạnh xem tình hình cũng tốt. Trễ chút nữa họ quay về khách sạn cũng không muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-139.html.]
Đoàn người đi vào cục công an.
Tiểu Trương nhìn thấy đoàn người Tô Trà lại tới nữa, thì vô cùng kinh ngạc.
"Đồng chí Trương, đây là luật sư Lý. Chúng tôi đến để giải quyết một số chuyện, làm phiền anh rồi." Tô Trà lễ phép nói với đồng chí công an Tiểu Trương.
"Không có gì. Luật sư Lý đi theo tôi về bên này đi." Tiểu Trương đáp.
Khi luật sư Lý và đồng chí công an Tiểu Trương nói chuyện, Tô Trà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
"Reng reng reng... Reng reng reng..."
Điện thoại của đồn công an bỗng vang lên.
Đồng chí Tiểu Trương nghe thấy tiếng chuông, thì tạm dừng cuộc nói chuyện với luật sư Lý, rồi đi hai bước qua nhấc ống nghe lên.
"Xin chào, đây là đồn công an của thành phố K." Tiểu Trương nói.
"Trương Mẫn, tôi là Dương Kiếm đây. Có phải bên phía cậu vừa nhận được một án cướp bóc, có phải có một đương sự, tên là Tô Thắng Dân đúng không?"
Tiểu Trương sửng sốt... Cục trưởng Dương?
"Cục trưởng Dương, sao sếp lại biết chuyện này?"
"Ừm, tôi nghe người khác nói lại. Việc này các cậu giải quyết cho đúng luật vào nhé, bên trên vừa mới có lệnh, phải nghiêm túc trừng trị tội phạm..."
"Dạ, chúng tôi nhất định sẽ làm việc theo phép công mà. Vừa rồi nhà họ Tô đã mời luật sư tới rồi, chúng tôi đang giải quyết."
"Được rồi, các cậu để tâm một chút. Đúng rồi, có phải ở bên chỗ cậu đang có một người tên là Tô Trà không?" Dương Kiếm ở đầu dây bên kia thử cất tiếng hỏi.
Nghe thấy mấy lời này, tầm mắt của Tiểu Trương nhìn về phía Tô Trà.
Cô gái nhỏ này sao lại quen biết cục trưởng của bọn họ cơ chứ?
Tình huống gì thế này, anh ta nghe mà đầu óc mơ màng.
"Có ạ." Tiểu Trương thành thật trả lời.
"Ồ, thế thì trùng hợp thật. Vậy cậu để Tô Trà nhận điện thoại đi."
"Ồ, được ạ." Tiểu Trương nói xong, thì đầu bên kia đã tắt máy.
Tiểu Trương ngước mắt lên, nhìn về phía Tô Trà, muốn nói lại thôi.
Cảm nhận được tầm mắt của Tiểu Trương, Tô Trà ngẩng đầu nhìn qua.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.
"Reng reng reng... reng reng reng..."
Điện thoại reo, thế nhưng lại không có ai nhận.
"Có điện thoại kìa." Tô Trà tốt bụng nhắc nhở.
"Ờ, tìm em đó." Tiểu Trương theo phản xạ thốt ra, ánh mắt của anh ta nhìn Tô Trà có chút kì lạ.
Tìm cô á?
Tô Trà cũng vô cùng sửng sốt, ai tìm cô?
Gớm thật, gọi điện thẳng đến đồn công an để tìm người á?