Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:14
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Tô Thắng Lợi gọi Lưu Mĩ Lan vào phòng nói cho thím ta biết chuyện này, bảo Lưu Mĩ Lan lấy tiền cho chú ta.

Ra ngoài làm việc, chắc chắn phải mang thật nhiều tiền rồi.

Lưu Mĩ Lan cũng đã nghe chuyện của Tô Thắng Dân rồi, khi nghe thấy chồng muốn lấy tiền nhà mình đi lo việc nhà anh hai, thím ta có chút không vui.

Thế nhưng Tô Thắng Lợi đã lên tiếng rồi, Lưu Mĩ Lan cũng không muốn cãi nhau ở thời điểm mấu chốt này, cho nên lấy cho Tô Thắng Lợi ba trăm đồng.

Tô Thắng Lợi thấy cảm xúc của vợ mình có chút không vui, thì dỗ dành vài câu.

Khi nãy đúng là Lưu Mĩ Lan có chút bức bối, thế nhưng sau khi được Tô Thắng Lợi dỗ dành, chút cảm xúc không thoải mái trong lòng thím ta cũng biến mất không còn tăm hơi nữa.

Lại nói, Tô Thắng Dân đến đội vận chuyển làm, chỉ vài tháng đã có thể mua nhà, chẳng lẽ còn không thể trả lại ba trăm đồng kia ư?

Sau khi hai vợ chồng tỉ tê xong, Tô Thắng Lợi thu dọn hai bộ quần áo rồi đi ngay. Lưu Mĩ Lan đưa Lưu Thắng Lợi đến cửa nhà.

"Mĩ Lan, chút nữa em đến nhà anh hai, đón Tô Bảo đến nhà chúng ta ở vài ngày nhé. Còn mẹ anh, em khuyên bảo bà ấy vài câu." Lúc Tô Thắng Lợi âm thanh không lớn, cho nên bà nội Tô ngồi trong phòng không nghe thấy.

"Yên tâm đi, em sẽ đón Tô Bảo đến nhà chúng ta trước rồi mới đi làm."

"Ha ha, vẫn là vợ anh tốt. Vừa hào phóng lại vừa xinh đẹp."

"Được rồi, cất cái miệng lưỡi trơn tru của anh lại đi, nhanh đi đi thôi."

"Vậy được rồi. Vợ ơi, anh đi nhé."

"Đi đi, đi đi, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện báo cho em nhé." Lưu Mĩ Lan dặn dò.

"Anh biết rồi."

Lần này Tô Thắng Lợi đi thật.

"Tô Thắng Lợi xách túi hành lý của mình đến nhà anh hai, vừa đến đã thấy Vương Tú Mi và Tô Trà đang chờ chú ta ở cổng nhà."

"Chị dâu hai, Trà Trà, chúng ta đi thôi. Em đã dặn dò Mĩ Lan rồi, cô ấy nói sẽ lập tức đến đón Tô Bảo đến nhà em ở vài ngày. Bên phía cha và anh hai, em cũng đã thông báo chuyện này rồi, chúng ta nhanh đến đội vận chuyển đi thôi."

"Ừm, làm phiền chú ba rồi. Lúc này cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Vương Tú Mi trả lời.

Khi ba người đến đội vận chuyển thì thời gian cũng không chênh lệch quá nhiều.

Người mà đội vận chuyển cử đi xử lý việc này cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhìn thấy ba người đến, mọi người lập tức xuất phát.

Bốn người mua vé tàu hỏa, sau đó lên tàu đi đến thành phố K.

Người đàn ông mà đội vận chuyển cử đi lần này tên là Điền Hữu Phúc, khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Ông ta đã làm việc ở đội vận chuyển được mười năm rồi, kinh nghiệm xử lý mấy chuyện thế này khá là phong phú, cho nên lần này, ông ta mới được cử đi cùng để xử lý chuyện của Tô Thắng Dân.

Ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt tò mò của Điền Hữu Phúc dừng trên người Tô Trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-135.html.]

Người nhà họ Tô cũng thật là.... Tô Thắng Dân đã xảy ra chuyện không may rồi, lại còn dẫn theo một cô gái nhỏ đi cùng là thế nào.

Tô Trà không phải không cảm nhận được tầm mắt của Điền Hữu Phúc, thế nhưng cô không có tâm trạng để suy nghĩ mấy chuyện không liên quan.

Nguồn cơn sự việc xảy ra với Tô Thắng Dân vẫn chưa rõ ràng, đi qua đó còn không biết nên xử lý thế nào đây.

Tiếng bánh xe lửa "cót két, cót két" ma sát với đường ray, bốn người ngồi ở chỗ của mình, ai cũng không có tâm trạng nói chuyện với ai. Dù sao cũng vừa xảy ra chuyện quan trọng.

----

Đồn công an.

Hiếm khi hôm nay không có việc gì cần làm, tất cả mọi người trong đồn công an đều ngồi trong văn phòng.

"Tiểu Trương, cậu đã thông báo với người nhà Tô Thắng Dân kia chưa? Đã hai ngày rồi, sao người nhà anh ta vẫn chưa đến thế?"

"Đội trưởng Vương, tôi đã thông báo rồi. Thế nhưng nhà Tô Thắng Dân các chỗ chúng ta khá xa, ngồi tàu hỏa đến đây cũng phải mất vài ngày, đoán chừng đợi thêm hai ngày nữa là họ sẽ tới nơi." Đồng chí Tiểu Trương trả lời.

"Vậy là tốt rồi. Thế còn bên phía bệnh viện thì sao? Cái tên kia vẫn không chịu xuất viện à?" Đội trưởng Vương lại hỏi.

"Ha ha, còn phải hỏi ư? Tôi đã qua đó hai lần rồi, tôi thấy anh ta chẳng có bệnh tật gì cả, thế nhưng lại cứ nằng nặc đòi ở lại bệnh viện. Tên này đang định vu oan giá họa đây mà, đồng bọn của anh ta cũng đã bị chúng ta tóm rồi, thế mà anh ta lại còn bày trò, định ngoạm thêm một khoản tiền."

"Đã qua lấy khẩu cung chưa?"

"Lấy rồi. Thế mà tên đó còn dám nói anh ta không làm gì cả, anh ta đang đi đường bình thường, thì bị Tô Thắng Dân làm cho hôn mê. Ha ha, đội trưởng Vương, nói đến hôn mê, thật ra tôi lại cũng vô cùng tò mò, không biết cái gậy nhỏ cỡ "bút máy" đó của Tô Thắng Dân sao mà làm được nhỉ? Cái đồ chơi này dùng thế nào vậy? Không biết chỗ chúng ta có bán không, sao trước kia tôi chưa từng thấy qua nhỉ?" Khi nhắc đến chuyện này, tinh thần của Tiểu Trương khá hào hứng.

"Cậu xem có bán không? Cái thứ đồ chơi kia chúng ta vừa mới thu xong, đã bị cấp trên lấy đi rồi, cũng không biết cầm đi chỗ nào rồi nữa. Thế nhưng tôi cảm thấy, chắc chắn đó không phải là một nơi bình thường."

"Cái thứ đồ chơi kia hình như còn có thể phát điện đúng không? Một món đồ chơi nho nhỏ như thế, vậy mà lại có thể khiến người ta hôn mê. Lợi hại quá đi mất."

"Phải là vô cùng lợi hại mới đúng. Đúng rồi, còn hai đồng nghiệp của Tô Thắng Dân kia nữa, hai ngày nay vẫn luôn đến đây hỏi thăm tình hình à?"

"Đúng vậy, ngày nào cũng đến. Người của đội vận chuyển này cũng được xem là trượng nghĩa." Tiểu Trương cười toe đáp.

Bên này hai người đang thảo luận về vụ án của Tô Thắng Dân, thì ở một chỗ khác, "thứ đồ chơi" trong miệng hai đồng chí cảnh sát kia vừa được giao đến đây.

Nơi này bốn phía xung quanh đều hẻo lánh, cửa ra vào có từng tốp lính gác, chính là kiểu lính gác mặc quân phục, đeo s.ú.n.g ấy.

Bên trong, là những nhân viên làm việc ở đây.

"Cốp, cốp, cốp." Một tiếng bước chân vang lên, sau đó trên hành lang trống trải xuất hiện một bóng người.

Người nọ đi đến trước một cánh cửa thi dừng chân lại, giơ tay gõ cửa "cốc, cốc, cốc".

"Vào đi." Âm thanh từ trong phòng truyền ra.

"Cạch." Một tiếng, người bên ngoài mở cửa đi vào.

Người bên ngoài vừa đẩy cửa đi vào, vừa nhíu mày cất tiếng: "Lão Mạnh kia, ông tìm tôi có chuyện gì mà gấp thế hả? Công việc trong tay tôi vẫn chưa làm xong đã bị ông gọi lên đây, chuyện của ông chẳng lẽ vội đến thế à?"

Loading...