Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:23:00
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà nội Tô ngồi bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của Vương Tú Mi và Tô Trà, khi nghe thấy Vương Tú Mi nói mua nhà cho Tô Trà, bà cụ định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại không nói.

Đều đã ở riêng hết cả rồi, chuyện nhà thằng hai thì cứ để vợ chồng nó tự bàn bạc đi thôi. Lại nói, nếu đã có thể mua nhà cho Tô Trà, thì không lý nào lại thiếu phần thằng con trai Tô Bảo cả.

Ông già nói có lý lắm, con cháu đều có phúc của con cháu, còn bọn họ lớn tuổi rồi, chuyện không cần quan tâm thì quan tâm ít đi một chút.

Thế nhưng, bà nội Tô không ngờ rằng, thực tế thì mạch suy nghĩ của hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi này không giống người bình thường, hai người quả thật không có ý định mua nhà cho Tô Bảo.

Giữa trưa hôm đó, bà nội Tô mang hai con gà đi nấu ăn, một con hầm, một con rang. Bốn cái đùi gà, riêng Tô Trà đã chiếm hai cái, một cái đùi rang và một cái đùi hầm.

Còn hai cái đùi còn lại, theo thứ tự bỏ vào bát Tô Bảo và Tô Vận. Tô Diệp được chia cho hai cái đùi cánh, số thịt còn lại chia đều thành ba phần, cho mỗi nhà một phần.

Bà nội Tô còn cố ý dặn dò, cấm ai đụng vào hai cái đùi gà của Tô Trà, để cho một mình Tô Trà ăn thôi.

Tô Trà ăn để bổ đầu óc, những người khác ăn... ngoại trừ béo thêm tí thịt thì có tác dụng gì nữa đâu?

Trên bàn cơm của chi thứ hai.

Một nhà bốn người ăn đến ngon lành, thịt gà này đúng là ngon quá đi mất.

"Thịt này ngon thật đấy, Trà Trà, con ăn nhiều một chút nhé." Tô Thắng Dân vừa gặm thịt, vừa thúc giục con gái ăn nhiều hơn một chút.

"Ôi chao, con ăn no rồi, cha mẹ ăn nhiều chút đi ạ." Tô Trà nhìn hai cái đùi gà to trong bát cơm mình, cô còn đang sợ ăn không hết đây này.

Bữa cơm này, Tô Thắng Dân ăn tận ba bát to.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thắng Dân lôi kéo Tô Trà đi đến sân sau, nói là có chuyện muốn nói với cô.

Trong một góc ở sân sau, Tô Thắng Dân thò tay vào túi, lấy cái "bút máy" mà Tô Trà tặng cho ông ra, nói bằng giọng điệu xấu hổ: "Con gái, thứ này của con, thực sự sẽ không gây ra tai nạn c.h.ế.t người chứ?"

"Không đâu ạ." Tô Trà đáp.

Lúc chế tác, cô còn cố ý khống chế cường độ dòng điện cơ mà, với cường độ thế này, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy choáng váng, chứ không thể giật c.h.ế.t người được.

"Thế nhưng, sao nó lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t gà được nhỉ?"

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: không gây ra mạng người, thế sao lại gây ra mạng gà được?

Tô Trà nghe thấy mấy lời này của cha già nhà mình, thì đôi mắt cô trợn tròn lên như con ch.ó ngốc.

Hay thật, cô phá được án rồi!

Con gà bảo bối kia của bà nội Tô, là do cha cô hại chết.

Thậm chí Tô Trà không cần dùng não suy nghĩ cũng có thể đoán ra cha cô đã làm gì, dùng dòng điện lớn thế này đi giật gà, đoán chừng cũng chỉ có mỗi cha cô mới có thể làm ra chuyện này thôi.

Tô Trà giơ tay lên, cô day day ấn đường, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Cô cất tiếng hỏi: "Cha, người to bao nhiêu, mà con gà lại to bao nhiêu?"

"Ôi chao, con nói cũng đúng." Tô Thắng Dân giống như bừng tỉnh, vẻ mặt giống như đã hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-128.html.]

Đột nhiên, Tô Trà cảm nhận được một luồng sát khí.

Tầm mắt của cô đảo quanh bốn phía, sau đó cô nhìn thấy từ vườn rau phía sau lưng Tô Thắng Dân, có một bóng dáng đang đứng lên.

Xuýt... Tô Trà thở dốc vì kinh ngạc.

"Cha..." Tô Trà cất tiếng gọi, rồi nháy mắt với cha mình một cái.

"Con gái, con làm sao thế? Chẳng lẽ cát bay vào mắt à?" Vẻ mặt Tô Thắng Dân ngẩn ra, không hiểu chuyện gì?

Tô Trà: Trời ạ, có gió đâu mà cát bay vào mắt được?

"Bốp." Một tiếng tát giòn tan vang lên.

Tô Thắng Dân chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, ông hét lớn rồi nhảy dựng lên.

Ông quay đầu theo phản xạ, sau đó Tô Thắng Dân nhìn thấy mẹ mình đứng ngay sau lưng.

"Được lắm, Tô Thắng Dân, có phải gan mày to hơn rồi không. Mẹ đã nói mà, ai dám to gan lớn mật đụng đến mấy con gà của mẹ, náo loạn nửa ngày, hóa ra là thằng oắt con nhà mày. Gà của mẹ chọc giận mày à, hay là đầu óc của mày bị nước vào, cho nên mới dám g.i.ế.c gà của mẹ?"

Bàn tay của bà nội Tô đánh bôm bốp vào lưng của Tô Thắng Dân, sức lực kia chỉ cần nghe tiếng thôi đã biết không hề nhỏ chút nào, khiến cho Tô Thắng Dân đâu đến độ nhe răng trợn mắt.

Tô Trà nhanh chóng tiến lên, vừa bí mật giúp đỡ Tô Thắng Dân, vừa cất tiếng khuyên bảo bà nội Tô.

"Bà nội, bà đừng tức giận nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe đó. Bà cũng biết tích cách cha cháu vẫn còn trẻ con mà, xin bà bớt giận."

"Trà Trà, cháu tránh ra. Hôm nay nếu bà mà không xử lý nó, thì bà không nuốt trôi cơn giận này." Bà nội Tô nói xong thì cúi người xuống, động tác nhanh nhẹn tháo giày vải trên chân ra.

Thấy động tác của bà nội Tô, Tô Thắng Dân lập tức chạy mất.

Bà nội Tô nhìn thấy Tô Thắng Dân chạy thì cầm giày vải đuổi theo.

Hai người đuổi bắt khắp sân, ầm ĩ đến độ gà bay chó sủa.

Lúc Tô Trà đuổi theo đến thì nhìn thấy cảnh tượng bà nội Tô đang dùng giày, liên tục đánh lên người Tô Thắng Dân.

Sau đó, tầm mắt của cô vừa chuyển sang chỗ khác, thì nhìn thấy mẹ già nhà mình đang đứng bất động như núi dưới mái hiên.

Tô Trà lén nhìn về phía mẹ già nhà mình, rồi khẽ mò qua.

"Mẹ, sao mẹ không giúp cha con?"

"Sao mẹ phải giúp ông ấy? Sáng hôm nay khi bà nội con chửi đổng, mẹ đã hỏi cha con rồi, thế nhưng cha con lại còn dám thề rằng không phải ông ấy đụng vào gà của bà nội con. Lúc này mẹ còn giúp cha con làm gì nữa, để cho bà nội con dạy dỗ một chút cũng tốt, dám nói dối mẹ. Đáng lắm."

Nghe thấy những lời mẹ già nhà mình nói, Tô Trà không dám hé răng, chỉ dám yên lặng đồng tình với cha cô.

Đúng là vợ chồng mà, người ta vẫn luôn nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa đấy thôi.

"Ba bát lớn cơ đấy? Ban nãy mẹ vừa nghe vợ mày kể, trưa nay mày ăn tận ba bát cơm lớn. Mày ăn mà lương tâm mày không đau tí nào hả con? Mày g.i.ế.c gà của mẹ rồi, mà còn dám ăn tận ba bát, hôm nay xem mẹ có đánh c.h.ế.t mày không?"

Nhắc đến chuyện này là bà nội Tô lại càng tức giận thêm. Uổng công khi nãy bà cụ còn hỏi Vương Tú Mi xem gà ăn có ngon không, Vương Tú Mi khen ngon, còn cố ý nói Tô Thắng Dân đã ăn ba bát cơm lớn.

Loading...