Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:22:49
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ha ha ha, con gái ông giành được giải thưởng rồi.
Thế nhưng, giải nhất toàn quốc là cái gì?
Ôi chao, ai cần quan tâm nó là cái gì, chỉ cần biết giải thưởng mà con gái ông giành được, chắc chắn phải rất lợi hại là được rồi.
"Hả? Con gái tôi giành được giải á?" Vương Tú Mi đang ngồi trong phòng cũng nghe thấy tin này, bà vội vàng chạy ra ngoài hỏi lại.
"Đúng vậy, chị dâu hai, Trà Trà giành được giải nhất toàn quốc." Tô Thắng Lợi cười nói.
"Giải nhất toàn quốc là cái gì?" Đồng chí Vương Tú Mi đúng là một đồng chí tốt, có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi luôn.
Tô Thắng Dân cũng không hiểu giải nhất toàn quốc là cái gì, ông cũng nhìn về phía Tô Thắng Lợi.
"Ôi chao, cái đó, chính là giải thưởng cao nhất trong cuộc thi Olympic toán học." Hình như là thế nhỉ?
Thật ra Tô Thắng Lợi cũng không biết rõ lắm, sau khi nghe người khác nói là "giải nhất toàn quốc" thì chú ta cũng nói theo thôi.
Thế nhưng, Tô Thắng Lợi còn biết được một chuyện.
"Anh hai, chị dâu hai, lần này Tô Trà giành được giải nhất toàn quốc, con bé có thể được cử đến Thanh Đại hoặc Bắc Đại để học. Hai đại học này là đại học hàng đầu cả nước."
Hả, cái gì cơ?
Cử đi học, Thanh Đại với Bắc Đại á?
Ôi trời ơi, lại còn là hai trường đại học đứng đầu cả nước nữa chứ!
Con gái họ, cứ thế mà được cử đi học á?
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi có chút hoảng hốt.
Sau đó, Vương Tú Mi vươn tay ra, dùng sức véo Tô Thắng Dân một cái thật mạnh, rồi hỏi ông: "Anh có đau không?"
"Đau!" Tô Thắng Dân ngẩn người đáp lại câu hỏi của bà.
Đau, vậy chứng minh hai vợ chồng họ không phải đang nằm mơ rồi.
A a a a, Tô Trà - con gái nhà họ, được cử đi học đại học!
Không được rồi, bà phải ra ngoài đi dạo một vòng thôi.
Vương Tú Mi xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy hành vi của bà, Tô Thắng Dân cũng lập tức đi theo.
Ông phải đi theo vợ, để cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người trong thôn mới được.
Trong phòng, ông nội Tô cũng nghe thấy tiếng mấy anh em nhà họ Tô nói chuyện trong sân. Sau khi nghe thấy, ông cụ đứng ngồi không yên nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Người còn chưa ra, thì giọng nói đã ra trước rồi.
"Thắng Lợi, con vừa mới nói Tô Trà được cử đi học, chuyện này có chắc không?"
"Chắc ạ. Con nghe người ta nói, giành được giải nhất toàn quốc, chắn chắn sẽ được cử đi học."
"Tốt, tốt, tốt. Tốt quá rồi." Ông nội Tô liên tục nói chữ tốt.
Tô Thắng Lợi đợi trong chốc lát, thế nhưng vẫn chưa thấy ông nội Tô ra đến nơi.
Qua hai phút sau, Tô Thắng Lợi mới nhìn thấy ông bà nội Tô ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-123.html.]
Tô Thắng Lợi cẩn thận quan sát hai ông bà cụ, thì phát hiện ra bộ quần áo mà hai ông bà cụ đang mặc trên người bây giờ, chính là bộ quần áo mà hai ông bà cụ chỉ nỡ mặc khi ba anh em bọn họ kết hôn mà thôi.
Bộ quần áo đó được ông bà cụ xem như bảo bối, cả đời này ông bà cụ mới mặc bốn lần. Một lần chính là khi hai ông bà cụ kết hôn, ba lần khác, chính là ba lần mà anh em họ kết hôn.
Bây giờ, đang yên đang lành sao lại mặc vào thế này?
Tô Thắng Lợi nhìn thấy hai ông bà cụ tính đi ra ngoài, thì vội vàng cất tiếng hỏi: "Cha, mẹ, hai người định đi đâu thế?"
"Khụ khụ, cha và mẹ con ra ngoài đi dạo một chút."
Khóe miệng của Tô Thắng Lợi khẽ giật giật, có nhà ai ra ngoài đi dạo mà ăn mặc chính thức như thế này không?
"Mẹ, con đến tìm mẹ có chút chuyện muốn bàn." Tô Thắng Lợi lại cất tiếng nói, chú ta định nói chuyện nhờ mẹ mình đến chăm sóc thằng con nhỏ.
"Có chuyện gì thì chờ mẹ về lại nói sau." Bà nội Tô thậm chí còn không thèm liếc Tô Thắng Lợi lấy một cái, nói xong thì ra ngoài cùng ông nội Tô luôn.
Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi, còn có hai ông bà nội Tô nữa, nói là ra ngoài đi dạo một chút, thế nhưng đi mất mấy tiếng đồng hồ liền.
Họ đi khắp thôn, vừa nhìn thấy người đã gọi người ta lại kể "Ôi chao, Tô Trà nhà tôi giành được giải thưởng."
Ồ, giải thưởng gì thế?
Ừm, cũng không có gì. Chỉ là giải nhất toàn quốc mà thôi, sau đó được cử đi học đại học.
Người trong thôn nghe mà dở khóc dở cười, chuyện Tô Trà giành được giải kia, họ đã bị bắt nghe đi nghe lại vài lần rồi.
Thế nhưng, ai bảo Tô Trà nhà người ta có tiền đồ cơ chứ.
Được cử đi học đại học cơ đấy, lại còn là đại học tốt nhất cả nước nữa cơ chứ.
Phải biết rằng, ngay cả trấn trên nhiều năm qua cũng chưa có học sinh này đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, mà toàn bộ cái huyện này, trong hai năm gần đây cũng chẳng có lấy một người.
Đợi cho khoe khoang đủ rồi, đợi đến khi bà nội Tô vừa về nhà, Tô Thắng Lợi đã lập tức nhắc đến chuyện nhờ bà cụ lên nhà chú ta ở để trông con giúp chú ta.
Bà nội Tô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới cất tiếng: "Mẹ qua đó ở, liệu có bất tiện quá không?"
"Không có chỗ nào bất tiện cả mẹ ạ. Không phải nhà con có hai phòng ngủ đấy ư, con và Mĩ Lan ở một phòng, mẹ và thằng nhóc nhà con ở một phòng, không có gì bất tiện cả ạ." Tô Thắng Lợi nhanh chóng cất tiếng.
Tô Thắng Dân ở bên cạnh nhìn thấy Tô Thắng Lợi như thế cũng lên tiếng nói đỡ cho chú ta: "Mẹ, mẹ nhất định phải đến đó mới được, thằng ba và em dâu đều phải đi làm, mẹ cứ trông con giúp hai em ấy một thời gian. Nếu mẹ muốn về thăm nhà, thì cứ về vài ngày rồi lại lên, có sao đâu."
"Hơn nữa, hai vợ chồng thằng ba đều đi làm cả ngày, thời gian ở nhà chẳng có bao nhiêu cả. Mẹ lên trông con giúp chúng nó, có chỗ nào mà bất tiện đâu cơ chứ."
Thế nhưng bà nội Tô vẫn có lo lắng của bà cụ. Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông nội Tô, hỏi ý kiến: "Ông già, ông ấy chuyện này thế nào?"
"Đi đi thôi." Ông nội Tô cảm thấy vợ chồng thằng ba không có thời gian trông con, mà việc trong nhà đã có ông cụ lo liệu rồi, bà cụ qua đó trông con giúp vợ chồng chú thím ta một thời gian cũng không phải không được.
"Vậy được rồi, vài ngày nữa mẹ sẽ qua. Trong nhà gần đây còn có vài chuyện, có lẽ mẹ sẽ đến chậm vài ngày." Bà cụ Tô cuối cùng cũng đồng ý.
Tô Thắng Lợi thấy mẹ mình đồng ý thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chú ta quay đầu nhìn về phía Tô Thắng Dân với ánh mắt cảm kích.
Ôi chao, ít nhiều vẫn nhờ có anh hai chú ta giúp đỡ, anh hai đối xử với chú ta tốt thật đấy.
Tô Thắng Dân nhìn thấy ánh mắt cảm kích đó của Tô Thắng Lợi thì toàn thân ông nổi hết cả da gà.
Thằng ba là một thằng đàn ông trưởng thành rồi, có thể đừng... sến như thế không?
Ông chịu không nổi.
.