Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-03-30 00:45:55
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về chuyện Tô Thắng Dân bị đánh vừa rồi, cả chi thứ nhất là họ Tô chỉ có mỗi một mình Tô Thắng Hoa ra mặt, Vương Quyên, Tô Diệp và Tô Vận đều trốn trong phòng không lộ mặt ra ngoài.

Chuyện này ban đầu cũng chưa ai ý thức được cho nên không nói gì, thế nhưng khi nghĩ lại, thì lại cảm thấy không thể nói nổi.

Đều là người một nhà, ông nội Tô vẫn luôn có một câu cửa miệng là "Một bút không thể viết được hai chữ Tô".

Kết quả, hôm nay xảy ra chuyện, ngay cả ông bà nội Tô cũng đều đi ra ngoài, vậy mà vợ con của Tô Thắng Hoa lại trốn trong phòng không hé răng…

Tất cả mọi người trong gia đình này, không có ai là đồ ngốc cả.

Vừa rồi khi còn đứng trong sân, cho dù Tô Thắng Hoa có thành thật khù khờ đến mức nào, ông ta cũng có thể nhận ra sắc mặt của ông nội Tô không tốt cho lắm.

"Vương Quyên, khi nãy mấy mẹ con em ở trong phòng làm gì thế hả? Người nhà bị người ta tìm đến tận cửa đánh rồi, mấy người các em..." Gương mặt Tô Thắng Hoa thể hiện rõ vẻ khó xử.

Tính cách của Vương Quyên cũng thành thật, nghe thấy chồng mình hỏi chuyện này, bà ta đang định lên tiếng trả lời.

Thế nhưng chưa đợi bà ta kịp lên tiếng, Tô Vận đã giành trước rồi.

“Cha, mẹ con là phụ nữ, tính cách của mẹ thế nào đâu phải cha không biết, cho dù mẹ con có đi ra ngoài thì cũng chỉ là có thêm một người bị đánh mà thôi. Chằng lẽ mẹ con đối phó được thím Vương kia ư?”

Tô Vận lạnh nhạt cất tiếng, tuy giọng nói của cô ta mềm mại, thế nhưng những lời cô ta nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Tô Thắng Hoa giật giật khóe miệng: “Nhưng mà...”

"Không có nhưng nhị gì cả, là con cản không cho mẹ và chị gái ra ngoài đấy. Con và chị gái vẫn là thiếu nữ, cũng đâu thể ra ngoài đánh nhau với thím Vương đâu, đúng không?" Tô Vận lại hỏi vặn ông ta một câu.

Nghe những lời của Tô Vận cũng cảm thấy có lý, thế nhưng Tô Thắng Hoa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Thế nhưng muốn ông ta nói rõ xem không thích hợp ở chỗ nào, ông ta lại không thể nói được.

Thấy cha không nói được câu nào nữa, Tô Vận khẽ mím môi, lại an ủi:

“Cha, không phải chuyện này đã xong rồi ư? Nếu như tình huống thực sự không thể kiểm soát được nữa, chắc chắn mấy mẹ con con không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-12.html.]

Dù sao cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, thật ra trong lòng Tô Vận thầm nghĩ, cho dù thực sự có chuyện gì, cô ta cũng không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối của chi thứ hai.

Tô Vận cảm thấy vất vả lắm mình mới được sống lại một đời, cũng không phải để chỉnh sửa tính cách cực phẩm của chi thứ hai kia.

Toàn bộ gia đình của chi thứ hai đều là hạng hết ăn lại nằm, đều muốn mọi người làm cho mình hưởng.

Chú hai thím hai kia, nào có khi việc gì mà hai người đó không tìm trăm phương nghìn kế để lười biếng cơ chứ? Thế nhưng lúc ăn lại chạy nhanh hơn bất cứ ai, ăn cũng nhiều hơn bất cứ ai.

Còn Tô Trà, tính cách được nuông chiều, bị chú hai thím hai chiều chuộng tạo thành một thân toàn tật xấu.

Tô Bảo càng một lời khó nói hết, cả ngày trêu mèo chọc chó, còn thích bao che khuyết điểm nữa cơ chứ. Ngay cả một người chị gái như Tô Trà, mà Tô Bảo cũng nguyện ý che chở cho cô.

Thế nhưng phiền cái là Tô Bảo là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô, ông bà nội Tô đều coi trọng đứa cháu trai bảo bối này, thế nên Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không ít lần lấy danh nghĩa Tô Bảo dỗ dành hai cụ nhà để lừa đi một đống đồ đạc.

Dù sao đời này, Tô Vẫn đã tính toán sẵn rồi. Trong cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô ta, tuyệt đối không óc người nhà chi thứ hai nhà họ Tô kia.

Nghĩ đến những ngày tháng trong tương lai sau này, đôi mắt của Tô Vận khẽ híp lại.

Chờ một chút nữa thôi, không lâu nữa chi thứ nhất của nhà cô ta có thể tách khỏi cả nhà chi thứ hai đáng ghét kia rồi.

Bên kia, ông bà nội Tô đều ở trong phòng, thế nhưng cả hai ông bà cụ đều không ngủ được.

Sao mà ngủ được cơ chứ, người một nhà mà không đồng lòng.

Từ trước đến nay, ông nội Tô vẫn luôn cho rằng "đánh nhau anh em ruột, ra trận cha con như lính", cả gia đình hài hòa đồng lòng là tốt đẹp nhất.

Thế nhưng chi thứ nhất mà ông cụ vốn tưởng thành thật, cho dù chịu thiệt thòi cũng sẽ đỡ đần cho chi thứ hai một phen. Kết quả từ việc hôm nay mà xem, cả nhà thằng cả kia, không có lòng kéo nhà thằng hai rồi.

"Ông già, ông nói xem việc hôm nay, vợ thằng cả có ý gì đây?" Bà nội Tô - Lý Hồng Mai cũng có chút hoảng hốt trong lòng.

"Còn có thể có ý gì nữa? Thằng cả vẫn còn tạm được, thế nhưng ba người còn lại của nhà thằng cả kia, chỉ sợ là có lòng riêng rồi." Ông nội Tô thở dài một hơi, nói: “Chúng ta lớn tuổi rồi, cái nhà này chỉ sợ khó mà hòa thuận lâu nữa.”

“Không thể nào, làm gì nghiêm trọng như ông nói?”

Loading...