Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:17
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tú Mi nhướng mày: thằng nhóc thối, con đi mà tìm cha mẹ ruột của con đi.

Đối diện với ánh mắt của Vương Tú Mi, Tô Bảo nhanh chóng xoay người đi ra ngoài: "Mẹ, con về phòng gấp chăn ngay đi."

Tô Bảo vừa xoay người bước đi, trong lòng vừa thầm nghĩ: những câu nói vừa rồi, cậu bé sẽ coi như không nghe thấy.

Cậu bé chắc chắn cậu bé là con ruột của cha mẹ, chứ nêu không, với tính cách của cha mẹ làm sao có thể nuôi con hộ người khác được?

Với lại dáng dấp của cậu bé giống hệt cha, cho nên tuyệt đối là con ruột.

Cậu bé khẽ lẩm bẩm: mẹ già đừng có hòng lừa con.

Nhìn thấy Tô Bảo thành thật xoay người đi về phòng gấp chăn, Vương Tú Mi khẽ hừ lạnh một tiếng.

Cậu bé bò từ trong bụng bà ra ngoài cơ mà, chỉ cần Tô Bảo gãi m.ô.n.g thôi, bà cũng biết thừa cậu bé nghĩ gì.

Một thằng nhóc thối, còn tưởng bà không xử lý được cậu bé cơ à?

"Vợ ơi, anh nhóm củi xong rồi, em dọn dẹp xong chưa?"

Ở phòng bếp bên kia, Tô Thắng Dân hét lớn gọi vợ.

"Đến đây rồi, đến đây rồi. Anh chỉ biết giục giục giục thôi, giục cái gì mà giục hả? Không phải em đến rồi đấy à?" Vương Tú Mi đúng lúc vừa dọn dẹp xong, vỗ vỗ tay rời khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Đồ ăn sáng là hâm lại thức ăn thừa của tối qua, cơm nguội hôm qua cũng còn thừa lại một chút, chỉ cần rang lên rồi bỏ thêm chút muối là có thể ăn rồi. Cũng bớt được bao việc.

Hơn mười phút sau, cơm rang đã chín, một nhà ba người bưng bát ngồi ở dưới bàn ghế được kê dưới mái hiên, bắt đầu ăn cơm.

"Cốc, cốc, cốc." Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mới sáng sớm, ai thế nhỉ?" Vương Tú Mi liếc một cái về phía Tô Thắng Dân, ý bảo ông đi qua đó xem xem ai đến. Tô Thắng Dân lập tức thành thật đặt bát xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

Tô Thắng Dân vừa mới mở cửa ra, còn chưa thấy rõ người bên ngoài là ai, thì lập tức đã có gần chục người xông vào trong.

Một người phụ nữ dẫn theo bảy tám người đàn ông đến.

"Đập cho tôi. Tôi thực sự muốn xem, nhà họ Tô có thể lợi hại đến mức nào."

Người tới không nói hai lời đã lập tức ra tay đập đồ đạc, âm thanh loảng xoảng vang lên không ngừng, có không ít đồ đạc trong sân đã bị đám ấy đập nát.

Thế nhưng đám người kia không có ý định bỏ qua, vẫn xông thẳng vào nhà rồi tiếp tục đập.

Lúc này trong nhà chỉ có ba người nhà họ Tô, ông bà nội Tô và Tô Thắng Hoa đều ra ruộng làm việc rồi.

Tô Vận, Tô Diệp và Vương Quyên mới sáng sớm cũng đã chạy đi đâu mất rồi ấy, đến bây giờ vẫn không thấy người đâu.

Vương Tú Mi nhìn thấy đám người muốn xông vào phòng của chi thứ hai nhà bà, thì sao bà có thể chịu đựng được nữa.

Bà vội vàng chạy đến, bước từng bước dài chặn ngang cửa.

"Làm gì thế hả? Đây là nhà của tôi, ai dám đập, bà đây sẽ liều mạng với người đó." Dám đập nhà của bà đây, coi Vương Tú Mi bà đây c.h.ế.t rồi đấy à?

Tô Bảo nhìn thấy hành động của mẹ già, thì vội vàng chạy tới, cơ thể nhỏ bé của cậu bé đứng bên cạnh trợ uy cho mẹ mình, chặn ngang cửa không cho ai vào nhà.

.

Nói đùa à? Trong phòng còn có truyện tranh dài tập mà chị gái mua cho cậu bé, cậu bé còn không nỡ cho mấy thằng bạn xem, lỡ đâu đám người này vào đập phá rồi làm hỏng truyện của cậu bé luôn thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-118.html.]

"Hôm nay tôi không tin, người nhà họ Tô các người ai cũng lợi hại như thế. Tránh ra!" Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi kia tiến lên, nhfn chằm chằm vào Vương Tú Mi.

Nhà hàng xóm ở bên cạnh, phát hiện tình hình bên phía nhà họ Tô không tốt lắm thì vội vàng chạy đi thông báo cho trưởng thôn rồi chạy ra ruộng thông báo cho những người khác của nhà họ Tô.

Trưởng thôn cách nhà họ gần hơn, cho nên ông ta đến trước.

"Tránh ra." Người phụ nữ nhíu mày mở miệng.

"Không cho!" Vương Tú Mi cũng hét trả.

Ồ, so giọng của ai lớn hơn à? Từ trước đến nay, Vương Tú Mi bà còn chưa biết sợ ai đâu.

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Tú Mi, thì định giơ tay lên túm Vương Tú Mi ra.

Vương Tú Mi nhìn thấy người phụ nữ đang định giơ tay ra, thì trực tiếp hét lên một tiếng "ôi".

"Vợ ơi, đừng..." Ngã xuống.

Không hổ là vợ chồng, Tô Thắng Dân vừa nhìn thấy tư thế kia của Vương Tú Mi, ông đã biết ngay vợ ông định làm gì.

Thế nhưng, ông còn chưa nói xong, Vương Tú Mi đã "bộp" một cái, ngã nằm xuống đất.

"Ôi trời ơi, ông có còn thiên lý hay không hả? Người không quen không biết gì đột nhiên chạy đến nhà tôi đòi đánh đòi giết, nguy rồi, cướp đến rồi." Vương Tú Mi nằm trên mặt đất, thế nhưng cái giọng vẫn không thôi hét lớn từng câu.

Giọng bà lớn đến mức, đoán chừng mấy nhà gần đây đều có thể nghe được.

Đám người đến đập phá kia nhìn thấy Vương Tú Mi nằm bẹp trên đất, thì hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ vẫn chưa ra tay mà?

Sao đã ngã xuống rồi?

Chuyện này, tiếp theo nên làm thế nào đây? Còn định đập nữa không?

Tô Thắng Dân nhìn vợ mình đang khóc như kiểu trời đất sập xuống, thì cả người ông cảm thấy mình sắp điên luôn rồi.

Mặt đất bẩn như thế, vậy mà vợ ông lại còn dám nắm xuống.

Hôm nay ông về nghỉ nên phải làm việc nhà, chút nữa ông lại còn phải giặt bộ quần áo mà bà đang lăn lộn kia. Ôi, ông khổ quá mà.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, tròng mắt của Tô Bảo xoay chuyển nhanh chóng, cậu bé nhìn mẹ già nhà mình rồi quyết định bắt chước theo. Bộp một cái, cậu bé nằm bẹp xuống.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, lại thêm một đứa bé nữa?

Nhìn một lớn một nhỏ kia đi, lúc ngã xuống lại còn chú ý tư thế nữa chứ, trùng hợp thế nào mà chặn luôn cửa ra vào.

Tô Thắng Dân chỉ biết vuốt mặt, trong lòng ông thầm nghĩ, quần áo của thằng nhóc Tô Bảo kia, chút nữa ông sẽ bắt nó tự giặt.

Bây giờ, ông có nên ngã xuống theo vợ con mình không nhỉ?

Tô Thắng Dân dùng ba giây để tự hỏi, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của một người đang đứng trước mặt ông, nhe răng nhếch miệng cười: "Làm phiền anh nhường đường một chút."

Người đang chắn đường kia khẽ giật mình rồi tránh ra.

Tô Thắng Dân đi qua, sau đó chậm rãi chọn một vị trí bên cạnh vợ con rồi ngồi xuống.

Ừ, tốt rồi, hoàn mĩ.

Người một nhà, làm gì cũng nên làm cùng nhau...

Loading...