Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:15
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tin tức được nghỉ vừa thông báo, tất cả các học sinh đều không nhịn được mà muốn đi ra ngoài chời.
Bọn họ đã ở trong này suốt thời gian dài như vậy rồi, bây giờ bọn họ muốn được hít thở không khí bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vô cùng mệt mỏi, ngày nào đầu óc cũng phải chuyển động đến độ quay vòng vòng luôn rồi. Trong đầu lúc nào giờ nào cũng tràn ngập con số và công thức toán học.
Tất nhiên ba người Tô Trà cũng muốn được ra ngoài ăn uống một chút, bồi bổ cho cơ thể.
Ba người thu dọn xong, thì trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cận Tùng tỏ vẻ: a a a, đồ ăn ngon, bọn tôi tới đây.
Ở địa bàn Bắc Kinh này, Trầm Nghiễm chính là chủ nhà, cho nên Trầm Nghiễm đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, dẫn Tô Trà và Cận Tùng đi kiếm đồ ăn ngon.
Hương vị quả que mứt quả kia, vừa chua chua lại ngọt ngọt.
Ôi cao, cái bánh ngọt này, ngon quá đi mất.
Nước đậu xanh, mùi vị có chút kì lạ.
Tô Trà vừa nhấp một ngụm mà cả gương mặt nhỏ nhắn đã nhăn chặt lại, cái biểu cảm đó của cô chọc cho Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều bật cười.
"Ha ha ha, Tô Trà, vẻ mặt vừa rồi của cậu xấu c.h.ế.t đi được."
"Ha ha, Tô Trà, nếu không thì cậu đừng uống nữa." Trầm Nghiễm khuyên cô.
Tô Trà đặt cốc nước trên tay lên bàn rồi cho Cận Tùng một cái lườm cháy xém mặt mày.
"Cậu vừa mới nói cái gì cơ?"
Cận Tùng: có sát khí!
"Vừa rồi tôi có nói gì đâu. Tôi chẳng nói gì cả."
"Hửm?" Đôi mắt Tô Trà khẽ híp lại, nhìn chằm chằm về phía Cận Tùng.
Tròng mắt của Cận Tùng nhanh chóng đảo quanh hai vòng, sau đó cậu ta cất tiếng nói: "Tôi vừa mới nói, Tô Trà, dáng dấp của cậu thật xinh đẹp, cho dù lúc uống thứ nước khó uống như nước đậu xanh kia, cũng vẫn xinh đẹp như cũ."
Tô Trà thu hồi tầm mắt của mình rồi cười nhạo một tiếng: ôi, đàn ông!
Co được giãn được. Cô cảm thấy, Cận Tùng này có chút giống đồng chí Tô Thắng Dân - cha của cô.
"Được rồi, được rồi. Chút nữa tôi đưa các cậu đi ăn vịt quay - đặc sản của Bắc Kinh chúng tôi, tôi đảm bảo các cậu ăn xong còn muốn ăn nữa."
"Vậy thì tốt, vậy chúng ta đi thôi."
"Đúng, đúng, đúng. Tôi cũng không quen uống nước đậu xanh này, tôi không thể chịu nổi cái mùi vị này." Cận Tùng cũng đứng dậy theo.
Khoảng nửa tiếng sau, tại cửa hàng vịt quay.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, cả ba người gọi một mâm thịt vịt nước, một phần phở cuốn để gói thịt và một phần rau xanh.
Đợi một lát thì thịt vịt được bê lên.
Trong chiếc đĩa có màu xanh và hoa văn là những miếng thịt vịt được xếp ngay ngắn, thẳng hàng.
Thịt vịt nướng được cắt thàng từng miếng nhỏ, mỡ và nạc giao nhau thoạt nhìn vô cùng mê người.
"Ôi chao, ngon quá đi mất. Tôi thích ăn thịt vịt nhất."
"Hu hu hu, ăn ngon thật đấy. Khi quay về thành phố C, chúng ta mua hai con mang về nhé."
"Ăn chậm một chút, các cậu ăn chậm một chút nào."
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia ăn, Trầm Nghiễm sợ họ bị nghẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-117.html.]
-----
Bên kia, thôn Thanh Sơn.
Gần đây nhà họ Tô vô cùng ầm ĩ.
Tô Thắng Hoa của phòng cả cũng đã có thể xuống ruộng đi làm được rồi, thế nhưng trong khoảng thời gian này, cứ ba ngày thì Vương Quyên đã chạy về nhà mẹ đẻ hai lần.
Tô Vận lúc này được nghỉ cũng cả ngày đi theo Vương Quyên, cũng không biết hai mẹ con kia đang làm cái trò gì nữa.
Ông bà cụ Tô cũng biết, tám trăm đồng trước kia chắc chắn không thể lấy lại được nữa.
Thế nhưng chỉ cần thằng cả chăm chỉ trồng trọt, thì số tiền nợ chi thứ hai kia sớm muộn gì cũng có thể trả lại.
Mới sáng ra, những người khác trong nhà họ Tô liên tục ra ngoài, chỉ có một nhà ba người của chi thứ hai vẫn còn đang ngủ say chưa dậy.
Tám giờ, họ ngủ thằng đến khi mặt trời chiếu đến mông.
"Ôi dào!" một tiếng, Tô Thắng Dân vừa dụi mắt vừa đi ra khỏi phòng.
Nửa đêm hôm qua Tô Thắng Dân mới về đến nhà, lúc này ngủ một giấc no say, tinh thần của ông cũng đã tỉnh táo lại không ít.
"Tô Thắng Dân, anh đến phòng bếp nhóm củi đi, để chút nữa em nấu đồ ăn sáng."
Âm thanh của Vương Tú Mi từ trong phòng truyền ra.
"Hả? Được rồi, để anh làm." Tô Thắng Dân lên tiếng đồng ý, không thấy âm thanh của Vương Tú Mi đáp lại, ông trực tiếp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc nào cũng bắt mình làm việc."
Trong phòng, Vương Tú Mi dù đã nghe thấy âm thanh thì thầm của Tô Thắng Dân, thế nhưng bà chỉ khinh khỉnh lật người ngủ tiếp, không muốn phản ứng đến tên đàn ông chó này.
Nhờ nhóm củi thôi mà cũng cằn nhằn, ông lười vừa thôi chứ.
Nên làm như lời con gái nói, làm nhiều việc một chút, quen là được rồi.
Sau khi trải qua khoảng thời gian này, cuối cùng Vương Tú Mi cũng hiểu ra, người đàn ông này của bà ý mà, còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
"Mẹ ơi, con đói quá."
Tô Bảo đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mẹ già nhà cậu bé đang vùi đầu trong ổ chăn thì vội cất tiếng: "Mẹ, bao giờ chị con về thế?"
"Sao hả? Nhớ chị con à?" Vương Tú Mi hỏi.
"Vâng, con nhớ chị lắm. Bao giờ chị con về ạ?" Tô Bảo lại lặp lại câu hỏi.
"Làm sao mà mẹ biết được. Khi nào được về thì chị con sẽ về, con dọn dẹp phòng ngủ của mình chưa đấy, gấp chăn cho đàng hoàng, đừng có quấn quấn như ổ chó đó nhé?"
"À..." Tô Bảo lúc này lại không nói gì?
"Có phải con vẫn chưa dọn không?"
"Mẹ, nếu bây giờ mà gấp lại thì tối con đi ngủ lại phải trải ra, gấp vào gấp ra làm gì cho thêm việc à? Con không dọn đâu, dù sao cũng là chỗ con ngủ, con yêu quý cái ổ chó của con."
"Hừ, nếu con không dọn chăn, chút nữa mẹ sẽ "dọn" con." Vương Tú Mi cười lạnh một tiếng.
"Con dọn ngay đây, mẹ, sáng nay con muốn ăn trứng luộc."
"Dọn chăn đi đã. Trứng cái gì mà trứng, trứng gà mẹ phải để phần cho chị con về ăn, con ăn nhiều trứng gà như thế làm gì hả, cũng có thấy con thông minh chút nào đâu. Chút nữa mẹ hâm lại cơm nguội cho con."
Hâm lại cơm nguội á? Vẻ mặt Tô Bảo hiện rõ câu hỏi: cậu bé chỉ được đãi ngộ thế này thôi ư?
"Mẹ, con hỏi mẹ một vấn đề được không?" Vẻ mặt của Tô Bảo vô cùng nghiêm túc, cậu bé nhìn thẳng vào mẹ mình hỏi.
"Chuyện gì, con cứ nói đi." Vương Tú MI khẽ nhướng mày.
"Mẹ, con vẫn luôn tò mò một chuyện, con thực sự là con ruột của mẹ và cha ư? Hai người đối xử với chị của con tốt như thế, sao đối với con lại khác hoàn toàn vậy? Con cảm thấy, hình như con là con rơi mà hai người nhặt được ấy."
"Ồ, đúng vậy đó." Vương Tú Mi bình tĩnh trả lời, một lát sau lại nói tiếp: "Con là do cha mẹ nhặt được, nhặt ở chỗ cửa thôn ấy. Con chờ mẹ một lát, mẹ thu dọn xong rồi sẽ đưa con về lại cửa thông ngay."