Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:13
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi tối, cứ về đến kí túc xá, nhìn thấy những bạn học khác đang múa bút thành văn, Tô Trà cũng đành lấy quyển tập đề của mình ra làm, làm mãi.
Được rồi, cuối cùng cũng chờ đến mười rưỡi rồi, cuối cùng cũng có thể đi ngủ.
Các nhà khoa học nói rồi, nếu quá mười giờ mà còn thức đêm, sẽ có nguy cơ đột tử.
Mỗi ngày cô thức đêm nửa tiếng đồng hồ rồi, cô phải cẩn thận điều dưỡng cơ thể mới được.
Thế nhưng, trong mắt những người khác, Tô Trà chẳng khác gì một kẻ lạc loài.
Cả đám bọn họ ngày nào cũng phấn đấu đến một hai giờ sáng vẫn chưa ngừng, thậm chí có người còn ác hơn, cả ngày ngủ chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Thế còn Tô Trà thì sao? Ngày nào cô cũng đúng mười giờ rưỡi là leo lên giường ngủ, họ vô cùng hâm mộ.
Hơn nữa, điều khiến cho người ta hâm mộ hơn là, lần thi nào Tô Trà cũng là người có điểm cao nhất, điều này khiến người ta chịu đả kích nghiêm trọng.
Không ngờ bọn họ thức đêm vất vả như thế, còn người ta thì thoải mái nghỉ ngơi, vậy mà họ lại không thể so được với người ta.
Họ, vô cùng tức giận đấy nhé.
Trên hành lang của phòng học, có một bóng dáng mảnh khảm bước từng bước chậm rì rì đi về phía lớp học.
Cận Tùng ngồi trong phòng học đã sớm nhìn thấy Tô Trà, cậu ta vội vàng vẫy tay rồi cất tiếng gọi: "Tô Trà, chỗ này, chỗ này, cậu sang đây."
Nhìn thấy Cận Tùng làm ra hành động chẳng khác nào tên ngốc, Tô Trà cũng không vội đi qua, mà cứ thong thả, chậm rãi. Khi đến chỗ ngồi của mình, Tô Trà mới đặt cốc giữ nhiệt trong tay lên bàn.
Khi cốc giữ nhiệt vừa được đặt lên bàn, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Cận Tùng và Trầm Nghiễm.
"Tô Trà, cái này là gì thế?"
"Cốc giữ nhiệt." Chưa thấy bao giờ à?
Tô Trà liếc Cận Tùng một cái, thấy vẻ mặt thật sự không biết cốc giữ nhiệt là gì của đối phương, cô bèn cất tiếng giải thích: "Dùng để đựng nước nóng hoặc nước ấm, đồ nước nóng vào đó, có thể giữ một thời gian cũng không bị nguội lạnh."
Cái cốc giữ nhiệt này là Tô Trà lừa được từ chỗ hệ thông, thế nhưng vì để đảm bảo an toàn... Tô Trà đã bảo hệ thống dùng dây mây bện để che lớp vỏ ngoài của cốc giữ nhiệt lại.
Thế cho nên, không ai có thể nhìn thấy hoa văn thực sự của nó,
Cái cốc giữ nhiệt này của Tô Trà, giống như phiên bản thu nhỏ của chiếc phích nước ở thời đại này thôi ấy mà.
"Ôi, là phích nước đúng không? Cậu đó, phích nước thì cứ nói là phích nước đi, còn bày đặt cốc giữ nhiệt. Có phải cậu học theo phong cách phương Tây không?" Cận Tùng bày ra dáng vẻ "tôi hiểu".
Tô Trà tức hết chỗ nói, cô cảm thấy có chút chán nản và tự kỉ.
Ôi, được rồi, được rồi. Cậu nói cái gì thì là cái đó.
Cậu nói đây là phích nước thì chính là phích nước.
"Cậu đang yên đang lành mang hẳn một cái phích nước đến đây làm gì? Để uống nước ấm à?" Cận Tùng lại tiếp tục thắc mắc.
"Nước ấm pha táo đỏ và cấu kỉ, khá có lợi cho sức khỏe. Gần đây tôi hay thức đêm, cho nên phải bảo dưỡng, chăm sóc bản thân cẩn thận."
Khi Cận Tùng và Trầm Nghiễm nghe thấy lời này của Tô Trà, khóe miệng của họ không thể kiềm chế được khẽ run rẩy một chút.
Thức dêm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-116.html.]
Bảo dưỡng?
Một người mười rưỡi đã đi ngủ như cậu, mỗi lần thi biến thái đến độ đều giành được điểm cao nhất rồi, thì có gì mà phải bảo dưỡng nữa đâu hả?
Bọn họ mới là người cần bảo dưỡng đây này.
Có trời mới biết, vì để đuổi kịp những bước tiến đầy biến thái của Tô Trà, bọn họ đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Ngày nào họ cũng cố làm đề đến khi muộn nhất có thể, đến khi cơ thể cạn kiệt sức lực. Bọn họ mới là người cần bảo dưỡng có được không?
Thậm chí Cận Tùng còn cảm thấy tóc của cậu ta gần đây hình như mỏng đi nhiều rồi, khiến cậu ta sầu phát khóc đây này.
"Tô Trà, cẩu kỉ này của cậu thực sự có tác dụng ư?" Trầm Nghiễm ghé sát người lại, nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhiên có tác dụng rồi, ít cũng còn hơn không." Tô Trà đáp.
"Vậy cậu lấy cẩu kỉ ở đâu thế? Có thể chia cho tôi một chút không?" Trầm Nghiễm cảm thấy gần đây bản thân đúng thật là nền điều dưỡng cơ thể, mấy đêm nay cậu ta thức đêm suốt, cơ thể có chút không chịu đựng được nữa rồi.
"Tôi mang từ nhà đi, chút nữa tôi sẽ chia cho một một chút."
Đương nhiên là cẩu kì này không phải do Tô Trà mang từ nhà đi rồi, là cô cưỡng ép và bóc lột của hệ thống đó.
Hệ thống đang ở trong chỗ tối bày ra vẻ mặt tủi thân, tràn đầy đau khổ.
Hu hu hu, đụng trúng một kí chủ như thế này, lòng nó vô cùng mệt mỏi.
Thế mà cô dám áp bức nó lấy cẩu kỉ cho cô. Nó đường đường là một hệ thống, chứ có phải nhà buôn đâu, mấy loại chuyện như lấy cẩu kỉ không hợp với quy định của hệ thống này, thế mà cô lại ép nó phải vi phạm.
Trời mới biết là khi một hệ thống như nó, dùng tiền để mua cẩu kỉ từ chỗ hệ thống khác, nó đã mất mặt đến mức nào.
Nhất là ánh mắt của thằng bạn hệ thống kia nhìn nó, chỉ có bốn chữ thôi... cậu sa đọa rồi.
Không phải do nó sa đọa đâu mà, chẳng qua là do nó đen đủi gặp phải một kí chủ như thế, nó cảm thấy, nó càng ngày càng bị ép đến đường cùng.
Nó khổ quá đi mất.
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, chia cho tôi một ít với." Cận Tùng cũng vội vàng cất tiếng xin xỏ.
"Được rồi, cho cả hai cậu." Tô Trà hào phóng vung tay lên, nói.
Những bạn họ bên cạnh thấy ba người này đều uống cẩu kỉ pha nước ấm, thì đều nhớ thương số tóc đã rụng của bản thân trong hai ngày này.
Nếu không, hay là họ cũng thử xem nhỉ?
Sau đó giáo viên phát hiện ra, này hôm sau, hầu như mỗi học sinh đều cầm một cái cốc nước ấm đi học.
Có người pha với cẩu kỉ, có người pha với hao cúc, cũng có người pha với táo đỏ. Còn có người không pha gì cả, trực tiếp uống nước ấm.
Ừm, rất có cảm giác nghi thức.
Giáo viên bày ra vẻ mặt khó hiểu, gần đây sao mấy em học sinh này thích uống nước thế nhỉ?
Khi tiếng chuông tan học vang lên, tất cả các bạn học sinh đều buông bút của mình uống, nâng cốc nước lên, uống một ngụm nước ấm với vẻ mặt hưởng thụ.
Ồi, cảm giác này, thoải mái quá đi mất.
Chẳng mấy chốc mà đã hết một nửa thời gian trong trại đông rồi, giáo viên thấy các em học sinh dạo gần đây vất vả như thế, thì cân nhắc đến chuyện cho họ nghỉ ngơi một ngày.