Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:21:09
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thức ăn ngon lắm ạ. Bà nội Lục, bà cũng ăn nhiều chút nhé." Tô Trà vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào trong bát của Lục Thiền Quyên.

"Tốt tốt tốt, mọi người đều ăn nhiều một chút." Trong lòng Lục Thiền Quyên vô cùng vui mừng, đối với Tô Trà càng nhìn lại càng thích.

Xem đi, xem đi, cô bé còn biết đau lòng cho người khác kia kìa.

Không giống với hai thằng nhóc thối trong nhà kia, nhiều năm như thế, đừng nói gắp cho một đũa rau, ngay cả một cốc nước cũng không có.

Một đứa hai đứa đều khiến người ta phải bận tâm, cho nên, đúng là cháu trai không tốt bằng cô cháu gái nhỏ mà.

Sau khi cơm nước xong, cả ba người lại ngồi lại thêm khoảng nửa tiếng nữa mới chuẩn bị rời đi. Thời gian cũng muộn rồi, bọn họ còn phải về nhà làm đề nữa.

Làm nhiều đề một chút, hai hôm nữa vào trại đông rồi, áp lực cũng có thể nhỏ một chút.

Khoảng hai giờ, ba người ra về, đi về phía cửa của đại viện.

Một cô nhóc và hai cậu nhóc sánh vai cùng đi, dáng vẻ của cả ba người đều tuấn tú, xinh đẹp, khi đi cùng nhau đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cách đó không xa, có hai bóng dáng thon dài cũng đi ra ngoài, người hai bên đúng lúc đụng mặt nhau.

Tô Trà nhìn thấy người đàn ông mà cô vừa gặp ở sân bóng kia, đôi mắt nhỏ khẽ híp lại đảo qua trên người anh, sau đó thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục đi đường của mình.

Khi Trầm Nghiễm nhìn thấy đối phương, hai người đều lớn lên trong cùng một đại viện, tuy rằng cách nhau vài tuổi, thế nhưng cũng là có quen biết, thế cho nên cậu ta đành phải dừng lại chào hỏi.

"Anh Phó, anh Tần Mạt."

"Ừ, Trầm Nghiễm. Các em đi ra ngoài à? Đi đâu thế? Đúng lúc bọn anh cũng đang định ra ngoài, nếu không thì anh đưa bọn em đi nhé?" Tần Mạt cũng nhận ra cô gái nhỏ đứng bên cạnh Trầm Nghiễm, anh ta nhìn cô thêm vài lần, cười ha ha tiếp tục cất tiếng: "Đây là bạn học của em à? Có tiện giới thiệu chút không?"

"Bạn học của em - Tô Trà, Cận Tùng." Trầm Nghiễm giới thiệu một cách đơn giản: "Bọn em phải về rồi, không cần các anh đưa đâu ạ. Lần sau có cơ hội thì chúng ta sẽ hẹn sau."

"Ồ, được rồi, để lần sau vậy." Tần Mạt cười cười.

"Xin chào hai em, anh là Tần Mạt, đây là Phó Hành Khanh. Hai bạn nhỏ, nếu có cơ hội thì cùng nhau đi chơi nhé?" Tần Mạt nhìn về phía Tô Trà, đưa ra lời mời.

Cận Tùng nghe thấy cái tên "Phó Hành Khanh" này, thì đánh giá Phó Hành Khanh vài lần.

Cậu ta bỗng nhớ lại câu nói dõng dạc nói muốn đánh cho đối phương đến độ "không được" khi nãy, trong lòng cậu ta có chút chột dạ.

Ôi trời ơi, với dáng dấp này của đối phương, cho dù mười người như cậu ta cũng không thể đánh lại.

Cận Tùng nhìn chăm chú không rời mắt: cái cánh tay kia, cơ thể kia, chiều cao kia!

Phó Hành Khanh vẫn luôn không cất tiếng, thế nhưng tầm mắt của anh vẫn luôn đảo qua đỉnh đầu của cô nhóc phía đối diện, trong lòng thầm cân nhắc.

Vóc dáng của cô nhóc này thấp thật đấy. Liệu có được một mét sáu không nhỉ?

Chậc, anh cảm thấy cô hình như còn chưa cao đến bả vai của anh nữa ấy.

Có phải thường hay bỏ bữa, không ăn cơm không?

Tầm mắt của anh rõ ràng như thế, cho dù Tô Trà có là đồ ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-114.html.]

Cô ngước mắt lên, đôi lông mày dài, dày, đen tuyền khẽ chớp hai cái, đối diện với cặp mắt kia của Phó Hành Khanh.

Tô Trà khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cô bình tĩnh cúi đầu, mặc kệ tầm mắt của anh.

Đôi phương trao đổi ngắn ngủi vài câu, sau đó lập tức rời đi, hai bên tách ra tại cổng lớn.

Tần Mạt và Phó Hành Khanh đi về phía bên trái, còn Trầm Nghiễm, Cận Tùng và Tô Trà thì đi về phía bên phải...

Đi được một đoạn, Tần Mạt lại nhìn về phía người nào đó đang vô thức cong môi lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Sao thế hả? Nhìn cậu cười lẳng lơ thế?" Tần Mạt khẽ đụng vào bả vai của Phó Hành Khanh, khẽ nhướng mày nói: "Chẳng lẽ cậu đã coi trọng cô gái nhà người ta rồi á?"

"Cậu là súc sinh đấy à?" Phó Hành Khanh không thèm đánh trả, mà chỉ hỏi lại.

Vẻ mặt của Tần Mạt ngẩn ra, cái quái gì thế?

"Tôi là súc sinh, có mà cậu là súc sinh ấy. Vừa rồi cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhà người ta, chuyện gì xảy ra với cậu thế hả?" Tần Mạt trêu chọc.

"Tôi không có hứng thú với mấy đứa trẻ con." Phó Hành Khanh thản nhiên đáp.

Phó Hành Khanh thực sự không có ý đó với Tô Trà, cô nhóc đó mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?

Nếu là bạn học của Trầm Nghiễm... thì cũng là học sinh trung học thôi đúng không? Mới là vị thành niên thôi mà.

Anh chưa đói bụng đến mức ăn quàng như thế.

"Không có hứng thú á? Hả, Phó Hành Khanh, thẩm mĩ của cậu kiểu gì thế hả? Cậu thực sự muốn tìm được một đối tượng có thể đánh thắng cậu ư? Với cái thân thủ này của cậu, ai mà có thể đánh thắng cậu được cơ chứ...?"

Vấn đề khiếu thẩm mĩ kì lạ của Phó Hành Khanh là do hồi tám tuổi, Phó Hành Khanh chính miệng nói ra.

Lúc ấy, Tiểu Phó Hành Khanh ưỡn n.g.ự.c lên, trịnh trọng tuyên bố một chuyện lạ: Tương lai con sẽ tìm một đối tượng đánh nhau còn lợi hại hơn con, con sẽ không thèm thích một con nhóc b.í.m tóc thích khóc nhè đâu, phiền c.h.ế.t đi được.

Được rồi, một thời gian sau đó, mấy cô gái nhỏ trong đại viện sau khi nghe thấy khiếu thẩm mĩ này của Phó Hành Khanh thì còn muốn phát triển bản thân theo hướng con gái tráng kiện.

Cho đến tận bây giờ, trong đại viện vẫn còn có một hai người vẫn chưa từ bỏ ý định.

Gớm thật, cô gái nhà người ta vì Phó Hành Khanh, mà cơ thể kia, vóc dáng kia, đến cả Tần Mạt cũng phải cam bái hạ phong cơ mà.

Thế nhưng, nếu muốn tìm một người đánh nhau lợi hại hơn cả Phó Hành Khanh á...

Trong đầu Tần Mạt không thể kiềm chế được hiện lên một bóng dáng phụ nữ lực điền cao tận mét chín, nắm tay to như cái nồi, cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn lên, cơ bắp trên đùi thể đập vỡ quả dưa hấu...

Ôi chao, bỏ đi, không thể nghĩ được nữa.

"Khiếu thẩm mĩ của tôi làm sao hả, ít nhất cũng tốt hơn các cậu. Các cậu tìm đối tượng, người nào người nấy đều vô cùng yếu ớt. Giống cái người mà năm ngoái cậu quen ấy, nói chuyện lớn tiếng một chút thôi đã chực khóc, ngón tay xước một chút thôi cũng khóc, cậu không có thời gian ở bên cạnh cô ta, cô ta cũng khóc. Vậy cậu yêu đương làm gì cho mệt thêm?”

"Ôi chao, cậu không hiểu đâu. Tôi cứ thích mấy em gái mềm mại như thế đấy, cậu không thấy tuýp người như thế vô cùng đáng yêu ư?" Tần Mạt hỏi lại một câu.

"Đáng yêu á?" Không cảm thấy.

.

Loading...