Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:20:53
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được rồi, được rồi, về nhà đi thôi. Chuyện tiền nong tạm thời không cần gấp, chú hai con nói, số tiền này nó vẫn chưa cần gấp." Vương Quyên nói xong lại không nhịn được mà thầm lẩm bẩm.

"Con nói xem, chú hai con cũng thật là, nếu đã không cần gấp vậy thì tại sao lại còn bắt chúng ta phải trả lại tiền cơ chứ? Chúng ta gặp phải chuyện gì, khó khăn thế nào, nó cũng nhìn thấy rồi, thế mà lại còn bắt trả tiền. Thế mà còn nói cái gì mà anh em ruột cơ đấy, thật là..."

"Trả cũng tốt. Nếu không chúng ta mà nợ chi thứ hai một chút, sau này thím hai con không biết sẽ còn lên mặt đến độ nào đâu. Ôi chao, cứ nhớ đến chuyện này là trong lòng mẹ lại thấy không thoái mái, mẹ ghét nhất loại người giống thím hai con."

Trước kia khi còn chưa ở riêng, bà ta cũng không cảm thấy chi thứ hai có vấn đề gì.

Đối với hành vi dùng mánh khóe lười biếng của chi thứ hai, người trong thôn đều bàn tán sau lưng hai vợ chồng Tô Thắng Dân, còn mỗi lần giáp mặt, có ai mà không khen phòng cả nhà họ tốt.

Bây giờ chia nhà ra rồi, sự chênh lệch mới dần dần hiện rõ. Chi thứ hai được ăn thịt, thế nhưng đến một cọng giá, phòng cả nhà họ còn không có mà ăn.

Con người ấy mà, thấy người vốn không bằng mình đột nhiên sống tốt hơn mình, tâm tình cũng sẽ lập tức thay đổi theo.

Vương Quyên cũng là kiểu người như thế.

Trước kia bà ta không hề coi trọng chi thứ hai, bởi vì cả nhà của chi thứ hai không có gì đáng để bà ta đặt vào mắt cả.

Thế nhưng sau khi ở riêng rồi, cả nhà chi thứ hai đều lập tức thay đổi, cả hai vợ chồng nhà chú hai đều chăm chỉ làm việc kiếm tiền, Tô Trà của chi thứ hai đi học còn được tham gia cuộc thi gì đó, nghe nói còn nhận được rất nhiều tiền thưởng.

Bởi vậy, sự chênh lệch trước sau lớn như lòng sông và nước biển, cho nên tâm tính cũng không thể bình thản nổi nữa.

Tô Vận nghe mấy lời nói liên miên cằn nhằn của Vương Quyên, trong lòng cô ta không biết đang nghĩ gì, thế nhưng dáng vẻ cứ như tâm sự trùng trùng bất an.

Bây giờ, trong ba phòng, phòng cả bọn họ là nghèo nhất.

Tình hình thực tế khác xa với những dự tính trong kế hoạch của cô ta.

Dựa theo kế hoạch của cô ta, hẳn là phòng cả nhà cô ta phải xuôi gió, xuôi nước mới đúng, tại sao bây giờ thực tế lại để chi thứ hai hết ăn lại nằm kia phất lên?

Từ khi sống lại, Tô Vận đã luôn cảm thấy chướng mắt Tô Trà rồi.

Cô ta cho rằng, ngoại trừ cái gương mặt đó ra, thì Tô Trà chẳng có chút tài cán gì để cô ta phải kiêng dè cả, thế nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn rồi, tất cả mọi chuyện đều thay đổi rồi.

Rốt cuộc là sai từ khâu nào cơ chứ?

Thế nhưng Tô Vận cô ta không thể không thừa nhận, Tô Trà của hiện tại khiến cho cô ta ghen tị, trong sự ghen tị đó, đồng thời cũng xen lẫn chút âm mưu ở đáy lòng.

Rõ ràng cô ta mới là người trọng sinh cơ mà, mấy năm trước mọi chuyện vẫn luôn đi theo kế hoạch của cô ta, vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mà mọi chuyện đã thay đổi long trời lở đất thế này?

Tô Vận không biết rằng, nếu thực sự dựa theo nội dung của nguyên tác, thì quả thật sau khi chi thứ hai ra ở riêng sẽ càng ngày càng nghèo túng.

Tô Trà chưa học hết cấp ba đã bỏ học, còn Tô Bảo bởi vì trộm táo nhà người khác, cho nên mới bị ngã từ trên cây xuống bị gãy chân, mà thân thể của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi tuy không có vấn đề gì, thế nhưng tuổi già của hai ông bà vô cùng thê thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-106.html.]

Con gái không còn, chân con trai thì què quặt, cho nên cả đời phải độc thân.

Kết cục như thế, nếu theo cốt truyện của nguyên tác thì đúng là vả mặt đủ đau, dù sao thì họ hàng cực phẩm cũng chỉ dùng để vả mặt, làm nền cho cuộc sống tốt đẹp của phòng cả thôi ấy mà.

Thế nhưng, Tô Trà thay đổi, tất cả mọi chuyện cũng theo đó mà thay đổi theo.

Trong khi Tô Vận vẫn chưa nhận ra, thì mọi chuyện đã trôi mạnh theo hướng mà cô ta không thể biết trước nữa rồi...

----

Bắc Kinh, nhà ga.

Ba người Tô Trà chen chúc trong đám người rời khỏi nhà ga, nhìn thấy đám người nhốn nháo chen lấn xô đẩy nhau, ba người bàn bạc với nhau rồi lát, chuẩn bị bắt xe đi đến tứ hợp viện của bạn thầy Tương kia.

Tương Kì ở tít thành phố C xa xôi đã không thể nhịn được mà gọi điện thoại dến, ông ta ngồi căn giờ, thấy cũng đến giờ ba đứa trẻ xuống tàu hỏa rồi, Tương Kì bèn vội vàng gọi điện thoại nhắc nhở Vương Quốc Quân.

"Được rồi, được rồi, tất cả những gì ông vừa nói, tôi đều nghe được hết rồi. Phòng tôi đã dọn dẹp xong từ trước rồi, bảo bối của tôi tôi cũng lấy ra cho chúng luôn rồi."

"Ha ha, ông xem lại cái tính tình thối của ông đi. Lúc này tôi cũng vừa mới nói hai câu thôi mà ông đã mất kiên nhẫn rồ?"

"Tôi không mất kiên nhẫn, tôi phát hiện ông trở nên dài dòng hơn thì có. Ông vừa mới về hưu được bao lâu cơ chứ, thế nhưng đã thay đổi thành thế này rồi, ông dưỡng lão thật đấy à? Ông nhìn ông mà xem, bây giờ cứ hở ra là nói miên man cằn nhằn, trước kia sao tôi không biết ông lắm lời như thế nhỉ?"

"Ông có ý gì hả? Chê tôi nói nhiều?"

"Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Được rồi, tôi cúp máy nhé, nghe ông cằn nhằn lâu như thế, tôi đau hết cả đầu rồi đây này."

Vương Quốc Quân nói xong thì hành động lưu loát, mạch lạc cúp điện thoại cái rụp.

Ông ta giơ tay lên xoa xoa ấn đường, quả thật Vương Quốc Quân có chút đau đầu, tối hôm qua ông ta ngủ không được ngon.

Nửa tiếng sau, cửa nhà bị người ta gõ vang.

Nghe thấy tiếng gõ, Vương Quốc Quân đứng dậy khỏi chiếc ghế mây trong sân, đi về phía cửa chính.

"Két két..." Cửa gỗ phát ra âm thanh của niên đại.

Đợi cửa mở rộng ra, tầm mắt của Vương Quốc Quân mới dừng lại trên người ba đứa trẻ đang đứng ở ngoài cửa.

Hai cậu con trai, cô cô nhóc, cảm nhận đầu tiên là diện mạo của cả ba người đều vô cùng ưa nhìn.

"Xin chào, xin hỏi thầy có phải giáo sư Vương không ạ? Bọn em đến theo lời giới thiệu của thầy Tương ạ." Tính cách của Cận Tùng khá hướng ngoại, cậu ta là người đầu tiên cất tiếng chào hỏi.

Tầm mắt của Vương Quốc Quân quét một lượt quanh ba người, theo thói quen xụ mặt cất tiếng: "Đúng là tôi, các em vào đi thôi."

Ba người đi theo sau lưng Vương Quốc Quân, tòa tứ hợp viện này vô cùng rộng lớn, trong sân còn có một giàn nho, phía dưới giàn nho đặt một chiếc ghế mây, thoạt nhìn có vẻ vô cùng nhàn hạ.

Loading...