Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:20:52
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện của Lý Tân Kiến kia vẫn chưa xử lý xong, dựa theo tình hình hiện tại, chắc chắn sẽ không thể lấy được tiền về nữa.
Hơn nữa, tiền thuốc men vẫn do Tô Thắng Dân ứng trước, về sau nhà họ còn phải trả tiền cho ông.
Khi Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vào đến phòng bệnh, thì Vương Quyên đang thu dọn đồ đạc.
Thấy hai người tiến vào, trong lòng Vương Quyên vừa có chút xấu hổ, lại có chút tức giận.
Lần trước bà ta và Tô Vận thậm chí còn quỳ xuống để cầu xin chú hai rồi, thế nhưng chú hai lại dám không giúp đỡ.
Đều là người một nhà, thế nhưng khi gặp chuyện rồi mới thấy rõ bản chất của một người.
"Các em đến đây, Tô Trà đã lên tàu hỏa rồi à?" Tô Thắng Hoa chủ động cất tiếng chào hỏi, ông ta còn chống nạng đứng dậy.
"Vâng, bọn em nhìn tàu hỏa chạy rồi mới rời đi. Anh cả, cái chân này của anh sao rồi, bác sĩ nói thế nào? Mà, cha mẹ đâu rồi?" Tô Thắng Dân tiến lên phía trước hai bước rồi cất tiếng hỏi.
"Cha mẹ đi tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện rồi, chỗ bác sĩ có lẽ không có việc gì. Hôm qua bác sĩ đã đến đây rồi, có dặn sau khi xuất viện thì dưỡng thương cho cẩn thận là được." Tô Thắng Hoa nói xong, lại có chút xấu hổ cất tiếng: "Đúng rồi, số tiền viện phí của anh, chờ anh có tiền rồi sẽ trả lại cho vợ chồng chú. Chú thím cũng biết anh trong một chốc một lát..."
Không đào đâu ra tiền mà trả cả.
"Không sao đâu, số tiền đó em cũng không cần gấp, anh cả cũng đừng có sốt ruột quá." Chuyện mấy trăm đồng thôi ấy mà.
Khụ khụ, tuy rằng Tô Thắng Dân cũng đau lòng thật đấy, đây chính là tiền vốn ông để dành để mua nhà cho con gái cơ mà, tiêu hơn một trăm đồng ra ngoài, nếu nói không đau lòng thì đó là nói dối.
Chỉ chốc lát sau, ông bà nội Tô cầm hóa đơn viện phí về đến, cả đám người cùng nhau thu dọn sau đó xuất viện về nhà.
Hai tiếng sau, đoàn người về đến nhà. Chuyện đầu tiên là đưa Tô Thắng Hoa về phòng nghỉ ngơi, Vương Quyên tiến vào phòng bếp nấu cơm trưa.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi và hai vợ chồng ông bà nội Tô.
Ông nội Tô ngước mắt lên, liếc Tô Thắng Hoa một cái, một lát sau, ông cụ mới cất tiếng:
"Tô Thắng Hoa, người ta vẫn luôn nói, cho dù là anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng, tiền thuốc men sau này con phải trả cho thằng hai. Thằng hai, con cũng phải thông cảm, lúc này anh cả con cũng không tiện làm việc, con thư thả cho nó một thời gian, sau này nó sẽ trả lại tiền cho con."
"Cha, chuyện này con đã thương lượng với Thắng Dân xong rồi." Tô Thắng Hoa cất tiếng.
Tô Thắng Dân cũng nhanh chóng đáp: "Đúng đó cha. Chuyện này anh cả đã nói với con rồi, cha cũng đừng lo lắng nữa. Con và anh cả là anh em mà, đừng nói mấy lời khách sáo đó."
Vương Tú Mi đứng cạnh không hé rằng, chuyện tiền nong này bà còn có thể nói cái gì được đây, bây giờ phòng cả nghèo đến độ chỉ còn mỗi cái quần cộc thôi, cho dù có mạnh mẽ ép buộc họ trả, thì họ cũng không đào đâu ra tiền cả.
Hơn nữa, vì mấy trăm đồng mà ép c.h.ế.t người khác, Vương Tú Mi bà không ác độc đến độ ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-105.html.]
"Được rồi, các con đã nói thế thì cha yên tâm rồi. Vậy được rồi, thằng cả dưỡng thương cho tốt đi." Trong lòng ông nội Tô vui vẻ, chỉ cần anh em hòa thuận là được rồi, ông cụ cũng không có yêu cầu gì khác cả.
Sau khi nói rõ ràng chuyện tiền nong, ông bà nội Tô rời đi, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng rời đi rồi.
Một lát sau, Vương Quyên bưng nước ấm vào phòng, nhìn thấy Tô Thắng Hoa một mình nằm đó, bà ta có chút mất hứng bĩu môi.
Tô Thắng Hoa nhìn thấy động tác mờ ám của Vương Quyên, trong lòng ông ta nháy mắt không thể nào vui nổi.
"Bà làm sao? Biểu cảm đó của bà là có ý gì hả?"
Nghe thấy tiếng chồng chất vấn, Vương Quyên cũng bớt bớt lại hai phầ, thế nhưng bà ta vẫn có chút không nhịn được mà nhỏ giọng than trách:
"Lúc này vừa mới về nhà, tôi ở phòng bếp bận việc, trong nhà chẳng lẽ không thể để lại một người trông coi ông một chút à? Không phải tôi nói chứ, trong thời gian ngắn ông cũng không có cách nào làm việc, chúng ta còn thiếu nợ chú hai kia kìa, phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao, còn có thể làm sao nữa? Tôi đã thương lượng với thằng hai xong rồi, chờ có tiền tôi sẽ trả lại ngay. Gần đây Tô Vận không về nhà à?"
"Không, không quay về." Nhắc đến Tô Vận, trong lòng Vương Quyên có chút chột dạ, nhất là tầm mắt Tô Thắng Hoa đang nhìn về phía bà ta, khiến cho trong lòng bà ta lại càng chột dạ thêm.
"Không quay về? Không phải hôm nay trường học cho nghỉ đấy ư? Hôm nay nếu nó không về, sau này cũng đừng về nữa." Tô Thắng Hoa hừ lạnh một tiếng, ông ta xốc chăn bên cạnh lên rồi nằm ngủ, bây giờ ông ta không muốn nói bất cứ chuyện gì nữa.
Nhìn thấy thái độ của chồng mình, Vương Quyên lập tức luống cuống. Bà ta quan sát vẻ mặt của Tô Thắng Hoa một lát rồi mới lén đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Vương Quyên dặn dò con gái cả Tô Diệp chăm sóc cho Tô Thắng Hoa một lát, còn bản thân bà ta thì đi ra ngoài.
Vương Quyên chờ người ở cửa thông, đợi khoảng một tiếng đồng hồ mớ nhìn thấy bóng dáng của Tô Vận đang chậm rãi đi về phía cửa thôn bên này.
Vương Quyên lo lắng tiến lên hai bước.
"Tiểu Vận, con đã định về nhà chưa, mấy ngày nay con đi đâu đấy? Mới vừa nãy cha con còn hỏi vì sao con không về, ông ấy tức giận lắm đó. Con xem con đấy, nếu được nghỉ sớm thì về nhà sớm một chút, cô gái nhỏ đi ra ngoài một mình nguy hiểm biết chừng nào chứ?"
"Con có thể đi đâu được đây, còn không phải là đến nhà họ Lý à? Con cũng đâu có đi chơi, tức giận con làm gì? Không phải con đang sốt ruột lo chuyện tiền nong rồi đấy à?" Gần đây Tô Vận nóng nảy đến độ miệng cũng nổi lên mấy cục nhiệt luôn rồi.
Lần này cô ta không chỉ làm mất đi năm trăm đồng được chia lúc ở riêng, mà còn có ba trăm đồng mà cô ta lén tiết kiệm nữa.
Ba trăm đồng này là số tiền tiết kiệm suốt sáu bảy năm trời của cô ta, trước đây cô ta giấu người nhà hái thảo dược lên thị trấn bán, vừa đi vừa về mất tận một tiếng đồng hồ, thế nhưng cô ta cũng không dám ngồi xe, sợ tốn tiền.
Bao nhiêu năm như thế, cô ta kiếm được có chút tiền đó, nào có dễ dàng gì.
Thế nhưng chỉ nhoáng một cái bèn mất trắng, không còn gì cả? Chẳng lẽ cô ta không sốt ruột ư?
.