9
Nửa đêm, chờ con ngủ say, Tễ Bách thừa dịp bế thốc về phòng.
thẹn thùng: "Kết hôn hơn mười năm , vẫn cứ thích bế kiểu ?"
Anh đáp, chỉ tựa đầu vai đầy vẻ ủy khuất: "Thấy con bé gắt gỏng với em, xót lắm.
Vừa nãy tính sẵn cách xử lý nếu nó còn ngoan đấy."
nhếch môi: "Con đang tuổi dậy thì, nên thấu hiểu chút."
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hệ thống biến mất năm thứ năm ngày cưới.
Trước khi , nó mới chịu hé lộ bí mật: "Ký chủ, chuyện xóa sổ thực chỉ là cú lừa.
là để cô sớm bày tỏ lòng thôi~"
"Cả việc hảo cảm đột ngột giảm xuống năm mươi cũng , áp lực cô yêu đến thế~"
nén cơn giận.
Dù hiện tại vẫn ở bên yêu, đó là điều nhất .
Sau khi sinh con đầu lòng, Tễ Bách nhất quyết để sinh thêm nữa.
Thậm chí trong lúc xót xa, còn định triệt sản: "Sinh con đau quá, em đau đến mức lịm , chịu nổi."
bật : "Việc gì thế, sinh nữa là mà."
Cái gã cao mét tám ủy khuất như một chú ch.ó lớn, vùi đầu lòng .
"Sau , nhất định sẽ bù đắp cho em mỗi ngày."
🌟 Truyện dịch bởi Mèo trắng ăn cơm trắng - 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn cơm trắng - 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để bỏ lỡ bất kỳ chương mới nào và ủng hộ team dịch
💖 Cảm ơn luôn yêu mến và ủng hộ 💖
Anh tỉ mẩn bôi kem lên bụng , xót xa: "Dù vết rạn mất cũng chẳng , chỉ cần em bình an."
Nhiều năm , khi con gái đại học, những dấu vết vẫn hằn cơ thể như một minh chứng của tình yêu.
Tễ Bách áp mặt bụng , sợ chạnh lòng nên cứ lặp lặp : "Đây là huân chương cho việc em mang một sinh mệnh đến thế giới ."
Anh dịu dàng vuốt tóc : "Em chịu khổ nhiều , từ giờ trở , chuyện nhất định sẽ thuận lợi."
Mười năm nữa trôi qua, thực sự dành trọn thời gian để bù đắp cho một cuộc sống vẹn tròn.
Năm con gái hai mươi tư tuổi, nó gặp một trai tâm đầu ý hợp.
hài lòng, nhưng Tễ Bách khó tính vô cùng, đặt đủ thử thách mới chịu cam lòng giao phó con gái cho .
Ngày con thương, chúng mỉm bọn trẻ cùng bước lễ đường.
Theo năm tháng, sức khỏe của chúng yếu dần.
Khi con gái con, Tễ Bách ngoài sáu mươi.
Bước chân chẳng còn nhanh nhẹn, giọng cũng khàn đặc, còn vẻ trầm ấm quyến rũ thuở thanh xuân.
Nhan sắc của cũng tàn phai theo thời gian.
Tễ Bách vẫn luôn thì thầm: "Trong mắt , em là nhất."
Anh dùng bàn tay già nua đan chặt lấy tay , ôn chuyện cũ: "Thời trẻ, chúng yêu nồng nhiệt thật đấy."
Bàn tay to lớn của vuốt ve gò má .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-toi-tai-tro-nu-chinh-di-du-hoc/9.html.]
Nước mắt lăn dài những vết dấu thời gian, còn vẫn dịu dàng như thuở thanh xuân.
"Chắc qua khỏi mùa đông ."
Gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn mỉm : "Anh em đừng buồn nhé.
Được ở bên em cả đời, là vận may lớn nhất của ."
nghẹn ngào, cầu xin đừng .
Có lẽ ông trời thấu lời nguyện cầu, ngày hôm , Tễ Bách đột nhiên thể xuống giường.
Anh suy tạng, bác sĩ chẳng còn bao lâu nữa.
Sự tỉnh táo bất ngờ của là niềm an ủi cuối cùng dành cho .
Ngày hôm , Tễ Bách bỗng : "Anh ngoài dạo."
điều gì đang đến.
Dù chỉ là chút ánh sáng le lói khi tắt lịm, vẫn trân trọng từng giây phút .
Sau chuỗi ngày dài liệt giường, ăn uống phụ thuộc ống truyền, thật may lúc , cũng dễ chịu đôi chút.
🌟 Truyện dịch bởi Mèo trắng ăn cơm trắng - 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn cơm trắng - 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để bỏ lỡ bất kỳ chương mới nào và ủng hộ team dịch
💖 Cảm ơn luôn yêu mến và ủng hộ 💖
đẩy xe lăn công viên, để ánh nắng chan hòa phủ lên .
A Ly bên cạnh, giờ cũng là một bà lão.
Cô sống độc cả đời, nhưng tự tại, an nhiên.
Con gái và con rể phía , con bé ngừng lau nước mắt.
Tễ Bách trợn mắt, vẫn quên trêu chọc: "Ai mà chẳng lúc sinh ly t.ử biệt, đừng quá lên thế chứ."
Nói nhưng mắt chẳng rời nửa bước.
Thấy vành mắt đỏ hoe, xót xa chịu nổi.
Bàn tay run rẩy lau nước mắt cho : "Ôi dào, đừng mà Nguyệt Nguyệt."
Bất kể bao nhiêu tuổi, vẫn luôn gọi như thế.
nghẹn đắng, nước mắt trào cách nào ngăn .
Anh cũng bật : "Người nỡ rời bỏ nhất chính là em."
Tễ Bách vội vã dặn dò: "Kiếp vẫn sẽ tìm em.
Lúc đó sẽ quàng một chiếc khăn đỏ, vẫn dáng vẻ trẻ trung trai , để em thấy là nhận ngay!"
Anh trong lo âu, gật đầu thật mạnh: "Vậy em nhất định sẽ lao đến bên đầu tiên.
Anh phép quên em đấy."
Anh mỉm , khi từ biệt con gái và A Ly, đan chặt mười ngón tay tay lặng lẽ nhắm mắt khi hoàng hôn buông xuống.
ôm chặt lấy , khẽ thì thầm bên tai: "Kiếp , em đến tìm ."
Bảy năm , rời bỏ nhân thế một mùa hè rực lửa.
Trong bài học về sự chia ly , học nhiều.
Khi tầm dần mờ ảo, thấy Tễ Bách.
Đã lâu lắm gặp .