Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh - Chương 599: Dán câu đối thôi ---
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:27:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Chính Thanh một câu “Ngài còn Thẩm Tranh đích đem đá vôi đưa tới cho ngài ?”, Phương Kỳ Chính nghẹn họng, may mà khuôn mặt già nua của vốn lạnh như băng, nếu khiến đám Thẩm Tranh lạnh cóng tại chỗ.
“Nếu thì......” Hắn liếc Thẩm Tranh một cái, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Bản quan sẽ phái theo Thẩm đại nhân để lấy.”
Dư Chính Thanh vẫn khách khí: “Cái gì mà nếu , cho nên, bỗng nhiên, tất nhiên, là bắt buộc! Ngài mau phái một theo , Thẩm đại nhân còn việc trọng đại bên , về huyện Đồng An.”
Thẩm Tranh phối hợp giả lả, Phương Kỳ Chính dậy ngoài .
Hắn vẻ tùy tiện chọn một cùng họ, thực chất kỹ , đó tuổi tác lớn, chừng hơn hai mươi, khuôn mặt đen nhẻm y hệt Phương Kỳ Chính, thậm chí ngũ quan của hai đến bốn phần tương tự.
Thẩm Tranh ghé đầu về phía Dư Chính Thanh, thì thầm to nhỏ: “Con trai Phương đại nhân cũng nghề ? Cha truyền con nối nhỉ.”
Dư Chính Thanh liếc mắt sang, suýt chút nữa bật thành tiếng.
Mèo con Kute
Phương Kỳ Chính tìm tiểu t.ử , mà giống đến thế!
Nói quan hệ huyết thống thì lão tin !
“Thuộc hạ là nhi t.ử của đại nhân, thuộc hạ họ Trấp, đại nhân cứ gọi thuộc hạ là tiểu Trấp là .” Gã mặt đen Phương Kỳ Chính phái theo họ thành thật .
Họ Trấp, họ Phương.
Thực sự huyết thống của Phương Kỳ Chính.
Thẩm Tranh mỉm với gã, “Tiểu...... Tiểu Trấp , ngươi, thôi bỏ , ngươi đ.á.n.h ngựa theo xe của bản quan nhé.”
Vốn định hỏi gã ván xe cùng tiểu Viên , nhưng nghĩ , ở cùng gã mặt đen e là khổ tiểu Viên, chẳng thà để gã chiếc xe ngựa chở đá vôi.
Trước cửa Diêm Thiết ty, tên lính canh cổng hiếm khi thấy Phương Kỳ Chính đích tiễn , khỏi vểnh tai thêm mấy câu.
Chỉ vị nữ t.ử trẻ tuổi khí chất phi phàm khi lên xe ngựa : “Phương đại nhân, khi kéo đồ về, ngài cứ theo phương pháp hạ quan đưa mà tinh lọc. Vì hạ quan tận mắt thấy lò tinh lọc của các ngài, nên cũng khó ước lượng thời gian chính xác, chỉ mong khi ngài kết quả hãy giữ đúng lời hứa, đem những thứ hạ quan cần tới đây.”
Nữ t.ử tự xưng là hạ quan?
Ở phủ Liễu Dương, nữ t.ử thể tự xưng như e là chỉ một ?
Gần như trong nháy mắt, tên lính canh xác định phận của nữ t.ử mắt —— Thẩm đại nhân của huyện Đồng An!
Cũng đúng thôi!
Nhìn khắp phủ Liễu Dương, ngoài Tri phủ Dư đại nhân , mấy ai dám chuyện với Phương đại nhân của họ như thế? Nghĩ cũng chỉ vị .
phương pháp tinh lọc trong lời nàng là......?
Diêm Thiết ty phúc ! Tên lính canh vô cùng chắc chắn.
Hắn buông tay cúi đầu, đầu thấp xuống nhưng lỗ tai bỏ sót một lời nào.
Chỉ Phương đại nhân : “Thẩm đại nhân yên tâm, lập giữ chữ tín. Bản quan hứa với nàng, chỉ cần phương pháp tác dụng, bản quan tất nuốt lời. Hơn nữa...... phương pháp nếu là thật, quả thực quý giá vô cùng, bản quan tuyệt tham công, tự sẽ báo cáo trung thực.”
Hắn thậm chí còn hứa hẹn thêm nhiều điều khác.
Tên lính canh nắm năm sáu phần sự việc, trong lòng thầm khen ngợi Phương Kỳ Chính —— đúng là bậc nam nhi đại trượng phu!
Làm gương cho kẻ hậu bối!
Dưới sự đưa tiễn của “bậc nam nhi”, mấy chiếc xe ngựa dần xa, Thẩm Tranh thậm chí kịp đến phủ họ Dư báo với Trang Tri Uẩn một tiếng xe ngựa chở khỏi phủ thành.
Xe ngựa tạm dừng giữa đường ở huyện Vĩnh Lộc, Đệ Ngũ Thám Vi ở đó, chắc hẳn đang bận rộn vì chuyện của nàng, Thẩm Tranh chỉ đành nhờ Dương Chu chuyển giúp mấy câu, lạch bạch trèo lên xe ngựa.
Trạm tiếp theo —— huyện Đồng An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-huyen-lenh-nam-mat-mua-mang-theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-599-dan-cau-doi-thoi.html.]
Trong tiếng xe ngựa xóc nảy, nàng mơ màng ngủ , tỉnh dậy trong tiếng rao hàng quen thuộc.
“Đại nhân về !”
“Đại nhân về ! Đại nhân còn mang về một xe ngựa đá nữa!”
Tin tức truyền nhanh ch.óng, chỉ trong chốc lát, bách tính cả trấn đều Thẩm Tranh rời hai ba ngày cuối cùng trở về.
Đây là đầu tiên họ xa lâu như ! Bách tính thầm nghĩ.
Thẩm Tranh bước xuống xe ngựa trong sự vây quanh của họ, ngước mắt lên liền thấy cửa huyện nha chồng hai chiếc ghế dài, ghế còn một đang .
Người đó tay cầm một cái bàn chải nhỏ, ngạc nhiên đầu , đó đưa tay nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, “Đại nhân về!”
Là Triệu Hưu.
Thẩm Tranh mỉm tiến lên, dùng tay hiệu hỏi : “Đang gì thế ?”
“Dán câu đối ạ!” Triệu Hưu chỉ chỉ xấp giấy đỏ gấp gọn chân, mặt đầy vẻ vui mừng: “Nha môn chúng hai năm dán câu đối, hôm qua Hứa chủ bộ mời Bá gia một bộ, bảo thuộc hạ hôm nay dán lên !”
“Đã thể dán câu đối ?” Thẩm Tranh định thần , lúc mới phát hiện gần đến Tết ông Công ông Táo.
Nàng chợt nhớ tới “Tiểu Vĩnh Ninh bá” từng gặp ở phủ thành, theo bản năng hỏi: “Bá gia thu tiền của chúng ?”
“Hả?” Triệu Hưu hỏi đến ngẩn , gãi đầu thắc mắc: “Đại nhân hỏi .”
Vậy là thu .
Thẩm Tranh nhẹ mỉm : “Xin chữ câu đối bao đỏ, dù ít dù nhiều cũng là tấm lòng, lát nữa bản quan sẽ mang đến cho Bá gia.”
Nhờ câu đối là cầu điều cát tường thuận lợi, mong vạn sự như ý, tất nhiên chút tiền mừng mới đúng lễ nghĩa.
Triệu Hưu “ồ” một tiếng, chút ngượng ngùng: “Thuộc hạ và chủ bộ đại nhân sơ suất quá.”
“Không .” Thẩm Tranh những chiếc l.ồ.ng đèn đỏ bên cạnh câu đối, tuy khung đèn dựng lên, xẹp lép, nhưng vẫn vô cùng rộn ràng khí lễ hội, liền hỏi: “Lồng đèn là mua ?”
“ !” Triệu Hưu cầm l.ồ.ng đèn lên, tay múa may một lúc, đầy chốc lát biến chiếc l.ồ.ng đèn xẹp lép thành l.ồ.ng đèn tròn trịa, tay khẽ chạm là nó xoay vòng vòng.
Hắn : “Mua ngay trong huyện thôi, thuộc hạ sợ thu tiền, nên nhờ Tuệ nương .”
Giờ đây huyện nha mua chút gì trong huyện cứ như tặc .
Hễ là gương mặt quen thuộc ở huyện nha thì tuyệt đối , hễ là đối phương sẽ tìm đủ cách thoái thác, như năm nay kiếm cả nghìn lạng bạc nên nhất quyết chịu nhận tiền !
Mặc dù Thẩm Tranh đó đ.á.n.h tiếng với thương hội Đồng An và các hộ kinh doanh trong huyện, nhưng những vẫn cứ “ mặt một bộ, lưng một bộ”.
Trước mặt thì gật đầu lắm, nào là “dù Thẩm đại nhân đích tới cũng thu tiền như thường”, nhưng đầu , đừng là Thẩm đại nhân, ngay cả Lại thúc mua hai mớ rau xanh cũng che mặt!
Thẩm Tranh bất lực mỉm , lắc đầu : “Lần tới hãy với bách tính, nếu còn thu tiền thì sẽ ép chúng sang huyện bên cạnh mà mua đấy, ồ, đúng .......”
Nhắc đến huyện bên cạnh, Thẩm Tranh chợt nhớ tới lò gốm nhà họ Phương, Triệu Hưu mắt, tiểu Viên phía , bỗng cảm thấy nhân lực trong nha môn bắt đầu thiếu hụt.
Bổ khoái đều chức trách riêng, cứ chạy vặt suốt e là sẽ lỡ việc chính.
Hơn nữa huyện Bạch Vân đều nha dịch......
“Thế .” Nàng suy nghĩ một lát với Triệu Hưu: “Ngươi dán xong câu đối thì chạy một chuyến đến nhà họ Phương, bảo Phương Văn Tu tới đây một lát, bản quan việc trọng đại cần thương nghị với .”
Triệu Hưu lập tức nhận lời, tiểu Viên bên cạnh từ lâu cũng tiến lên chuẩn giúp sức.
“Còn nữa.” Thẩm Tranh trầm ngâm một lát: “Hãy tuyển thêm một ít nha dịch cho nha môn , việc vẫn giao cho ngươi lo liệu.”