Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh - Chương 39: Để Phương Tử Ngạn chịu chút giáo huấn ---

Cập nhật lúc: 2025-12-25 00:48:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Y đột ngột cao giọng, nghiêm nghị quát: “Còn thật!”

 

Hà thiếu gia dọa cho òa lên, thực sự dám , hôm nay là bảo với Phương T.ử Ngạn rằng sạp hàng nhà Bùi Triệu Kỳ ở , hỏi Phương T.ử Ngạn cùng .

 

Mèo con Kute

Phương T.ử Ngạn tuy tính tình hống hách nhưng đều mấy chuyện trêu ch.ó ghẹo mèo, hiếm khi bắt nạt đồng môn, nếu cũng là do xúi giục.

 

Chính chướng mắt Bùi Triệu Kỳ lúc nào cũng vẻ thanh cao, cứ như khinh thường những kẻ đầu óc ngu dại như họ .

 

Cho nên hôm nay mới nảy sinh ý , xúi giục tên Phương T.ử Ngạn đầu óc đơn giản đến tìm Bùi Triệu Kỳ gây phiền phức, suốt dọc đường đều Bùi Triệu Kỳ với Phương T.ử Ngạn, chỉ mong tới sạp hàng Phương T.ử Ngạn thể mắng tên Bùi Triệu Kỳ đó thêm vài câu.

 

Vừa đường về cũng từng nghĩ đến báo tin nữa, mấy ngày nay trai Phương T.ử Ngạn ở nhà, nếu đến nhất định sẽ gặp .

 

còn sợ vị huyện lệnh Đồng An chờ thấy tìm thẳng đến Phương gia, lúc đó trai Phương T.ử Ngạn chắc chắn sẽ tính sổ với .

 

Hắn đấu tranh tâm lý lâu mới dám gõ cửa Phương gia!

 

Phương Văn Tu thấy chỉ gì, sắc mặt trầm xuống: “Nếu thật, việc ăn của nhà họ Hà các ngươi cũng cần tiếp nữa .”

 

Việc ăn của nhà họ Hà là dựa dẫm Phương gia mà sống, Phương gia nguyện ý tương trợ họ lý do cũng đơn giản, Phương T.ử Ngạn chỉ mỗi bạn .

 

Nếu bọn họ để chút lợi nhỏ từ kẽ hở ngón tay lọt tay Hà gia, Phương T.ử Ngạn sẽ ở trong nhà lóc om sòm.

 

Phương Văn Tu vị thiếu gia Hà gia nhất định là kẻ xúi giục, nhưng chút chuyện ăn đó đối với Phương gia mà chỉ là chín trâu mất một sợi lông, chỉ cần Phương T.ử Ngạn quấy phá, cho thì cứ cho thôi.

 

ai ngờ vị thiếu gia Hà gia thật sự là kẻ lòng xa, Phương T.ử Ngạn xảy chuyện vẫn lề mề che giấu!

 

Hà thiếu gia Phương Văn Tu thu hồi chuyện ăn của nhà thì sợ tới mức ngừng cả lóc, chỉ đành kể sự việc ngày hôm nay một nữa.

 

Hắn hôm nay thư viện nghỉ ngơi, hai nghĩ đến việc đây một vị đồng môn vì đóng nổi thúc tu mà thôi học, bọn họ liền nghĩ tới huyện Đồng An thăm đó. Ai ngờ Phương T.ử Ngạn và vị đồng môn lời qua tiếng nảy sinh tranh chấp, còn đập vỡ bát của .

 

Cũng thật trùng hợp, huyện lệnh huyện Đồng An cũng mặt ở đó, vặn Phương T.ử Ngạn mắng một trận, thế là giữ , sai về báo tin.

 

Lời của Hà thiếu gia cũng nửa thật nửa giả, Phương Văn Tu xong cũng tin tưởng, giữa những lời thật giả đó, y suy đoán đại khái sự việc.

 

Ước chừng là hai nhạo báng đồng môn đang bày hàng bán rong, đó tiện tay đắc tội với huyện lệnh huyện Đồng An, nên Phương T.ử Ngạn mới giữ .

 

Nghĩ đến đây, Phương Văn Tu liền yên tâm, đắc tội huyện lệnh lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ, vị nữ huyện lệnh cũng chỉ cần lấy bạc đến chuộc .

 

Phương gia y cái gì cũng thiếu, duy chỉ tiền bạc là thiếu.

 

Nếu mấy ngày nay phụ bọn họ nhà, chắc chắn sẽ lập tức khởi hành chuộc , nhưng Phương Văn Tu y thì .

 

Y để Phương T.ử Ngạn nhận một bài học, cái thói lời phiến diện, cậy thế gia đình mà mắt cao hơn đầu, kết cục là thứ đáng nhận.

 

Cứ để ở nha môn huyện Đồng An thêm vài ngày , Phương Văn Tu nghĩ thầm.

 

“Ta , chuyện Phương gia tự cách xử lý, Hà công t.ử về nhà .” Y mở lời với Hà công t.ử, mặt lộ cảm xúc gì.

 

Hà công t.ử còn tưởng Phương Văn Tu tin lời , trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đại ca Phương gia tin là , Phương T.ử Ngạn ngu ngốc như , tự nhiên sẽ chuyện xúi giục.

 

Hắn hướng về phía Phương Văn Tu cung kính hành lễ, bước chân nhẹ nhàng lui khỏi sảnh đường Phương gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-huyen-lenh-nam-mat-mua-mang-theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-39-de-phuong-tu-ngan-chiu-chut-giao-huan.html.]

 

Phương Văn Tu chằm chằm bóng lưng , thành tiếng, trong lòng toan tính khi nào thì thu hồi chuyện ăn của Hà gia.

 

Tiểu tư bên cạnh thấy Hà công t.ử , tiến lên phía khẽ hỏi: “Thiếu gia, tiểu nhân sắp xếp xe ngựa nhé?”

 

Phương Văn Tu bưng chén lên lắc đầu với : “Không cần, qua hai ngày nữa hãy .”

 

Tiểu tư thì thấy khó xử, ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện ... nếu lão gia ...” Lão gia thương yêu tiểu thiếu gia nhất, nếu lão gia tiểu thiếu gia gặp chuyện mà đại thiếu gia còn để mặc thêm mấy ngày, lão gia nhất định sẽ nổi giận.

 

Phương Văn Tu một tiếng, chằm chằm tiểu tư: “Hay là cái chức chủ t.ử để ngươi luôn nhé?”

 

Tiểu tư tức khắc mồ hôi ướt đẫm sống lưng, quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nhân dám.”

 

“Lui xuống , cứ theo lời .” Phương Văn Tu phất tay với tiểu tư, tiểu tư vội vàng dậy lui ngoài.

 

Bùi Triệu Kỳ về nhà dọn dẹp đơn giản ít quần áo, liền cùng Thẩm Tranh về phía huyện nha.

 

Phương T.ử Ngạn suốt dọc đường đều đ.á.n.h giá phố xá huyện Đồng An, liên tục mở miệng chê bai: “Các ở đây cũng quá nghèo , dọc đường là dân cửu vạn với bán rau, đến mấy kẻ ăn cũng chẳng thấy .”

 

Thẩm Tranh vui , tên béo nhỏ thật lễ phép.

 

Nàng đáp trả: “Dọc đường mấy cơ hội Phương thiếu gia chạy, trái quan tâm đến dân chúng huyện Đồng An của cơ đấy.”

 

Phương T.ử Ngạn đỏ mặt, ngạo nghễ lên tiếng: “Nhà tiểu gia thừa tiền, cần gì chạy! Ngươi cứ đợi đấy, hôm nay đại ca sẽ tới chuộc !”

 

Thực đường từng nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng đường xá huyện Đồng An quanh co lòng vòng thế , thấy nản lòng.

 

Hắn đường... Hôm nay cũng là Hà Lương Bình đưa tới, nếu chỉ một , vạn tìm thấy đường.

 

Thẩm Tranh thấy bộ dạng tự tin của , trong lòng thực chút hâm mộ, tên béo nhỏ ngu thì ngu thật, nhưng liếc mắt một cái liền thấy là đứa trẻ lớn lên trong sự sủng ái của gia đình.

 

Qua vài canh giờ tiếp xúc, nàng cũng Phương T.ử Ngạn hẳn thật sự xa, chỉ là kiểu trẻ con lớn lên trong hũ mật, thể đồng cảm với nỗi khổ của bình thường mà thôi.

 

Còn thiếu niên lúc sáng, Thẩm Tranh nghĩ đến liền lạnh một tiếng, ánh mắt láo liên , bạn bè gặp nạn còn trực tiếp bôi mỡ chân mà chạy, kẻ đó mới thật sự là mầm mống .

 

Xem Phương T.ử Ngạn cũng là một đứa trẻ tội nghiệp bạn bè, Thẩm Tranh nghĩ đoạn liền liếc Phương T.ử Ngạn một cái đầy đồng cảm.

 

Phương T.ử Ngạn cái của nàng cho xù lông: “Ngươi ý gì! Đang thương hại bản thiếu gia đấy !”

 

Thẩm Tranh thèm để ý đến nữa, đầu sang chuyện với Bùi Triệu Kỳ, Phương T.ử Ngạn càng tức giận bên cạnh la oái oái: “Ngươi nhà giàu thế nào ! Còn giàu hơn cả huyện Đồng An các đấy! Ngươi lấy tư cách gì mà thương hại !”

 

Lời của thu hút sự chú ý của qua đường, họ xem là ai gan to bằng trời, dám chuyện với huyện lệnh như , còn khoe khoang nhà giàu như thế!

 

Phương T.ử Ngạn ánh mắt của qua đường đến càng thêm tức giận, thậm chí nữa, cùng họ trợn mắt .

 

Thẩm Tranh đang chuyện với Bùi Triệu Kỳ, đột nhiên phát hiện Phương T.ử Ngạn bên cạnh biến mất, nàng còn tưởng tìm cơ hội chạy , ai ngờ đầu , thế mà đang im tại chỗ đấu mắt với mấy dân như hai con gà chọi.

 

Mặt tức đến đỏ bừng, trông như một cái bánh bao béo ú phết son tàu.

 

Thẩm Tranh thầm trong lòng, cái đứa trẻ ngốc .

 

 

Loading...