Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh - Chương 296: Muốn giải quyết vấn đề, thành lập thương hội ---
Cập nhật lúc: 2025-12-25 00:55:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOXwLVpk5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy câu của Chu lý chính khiến á khẩu.
Đại nhân là vì cho họ, vì cho bọn trẻ.
Vậy mà họ còn kỳ kèo né tránh, thật hổ quá mất!
Chu lý chính thấy thời cơ chín muồi, hếch cằm hỏi:
“Các ngươi cứ cho một câu thôi, , là ?”
“Đi! Đi chứ! Chu lý chính, là chúng con điều, chuyện cho bọn trẻ thế , chắc chắn chứ ạ.”
Bọn trẻ học chữ từ nhỏ!
Chẳng xa, ngay tại phủ Liễu Dương , huyện Đồng An chúng e là nơi đầu tiên chuyện !
“Thế thì , thì phiền các ngươi chạy chân cho thôn một chút. Ta thông báo phía đông thôn, Hồ t.ử thúc phía tây, Nhị Ngưu, ngươi và Trương thẩm phía bắc, Trụ T.ử ca phía nam.”
Trụ Tử, cuối cùng gọi tên, thần sắc lộ vẻ buồn bã, lời nào mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
Chu lý chính cau mày.
“Trụ T.ử ca, thế? Có việc gì tiện ?”
Trụ T.ử cố nặn một nụ gượng gạo, “Không gì, ngay đây.”
“Đợi chút!”
Chu lý chính ấn vai , vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Trụ T.ử ca, nhớ nhà là một đứa con gái ?”
Trụ T.ử khổ, gật đầu: “Phải, là một đứa con gái. Tiếc thật, cái phúc phận đó.”
Mấy vốn định rời bỗng dừng bước, Trụ T.ử thôi.
Là họ hiểu sai, là Trụ T.ử hiểu sai ?
Họ bảo mà, khi thấy đám trẻ học, Trụ T.ử ngoài vui mừng còn vẻ mất mát.
Hóa là vì chuyện ?
Chu lý chính dở dở .
“Không Trụ T.ử ca, bình thường trông cũng lanh lợi lắm mà, chuyện nhỏ đ.â.m ngốc nghếch thế?”
“Phạm sai lầm ?”
Trụ T.ử hỏi , trong mắt đột nhiên phát một tia sáng.
Hắn thể tin , run lẩy bẩy hỏi : “Ngài là, nữ nhi, cũng thể giống nam nhi, tới huyện học đèn sách ?”
“Đó chẳng là lời thừa !”
Chu lý chính cầm quạt bồ đào vỗ một cái.
“Trụ T.ử ca, ở huyện Đồng An chúng , nam nhi nữ nhi đều là những hài t.ử ngoan. Điểm , những nhà sinh con trai đều hiểu rõ, tại ngược ngươi nghĩ thông? Lời hôm nay của ngươi, coi như thấy, đừng nữa.”
Trụ T.ử miếng bánh lớn từ trời rơi xuống cho choáng váng đầu óc.
Hắn gật đầu loạn xạ, thẳng về một hướng, miệng lẩm bẩm:
“Nữ nhi, nam nhi, đều là hài t.ử ngoan, đều là hài t.ử ngoan... Nữ nhi, cũng thể sách chữ, cũng thể sách chữ, ha ha ha, ha ha ha ha.”
Mọi đưa mắt , mặt đều là ý .
“Ê —— Trụ Tử, Trụ Tử! Đi ngược ! Ngươi về phía Bắc của cái gì!”
“Ồ đúng đúng đúng, phía Nam, phía Nam!”
Trụ T.ử đầu về phía Bắc, những lời lẩm bẩm trong miệng dần tiếng nô đùa của đám trẻ nhỏ vùi lấp.
Huyện nha Đồng An, nghị sự sảnh.
Thẩm Tranh ở đầu bàn, Thẩm Hành Giản ở một bên đầu bàn dài.
Phía đối diện là Vương Quảng Tiến, đó là các thương hộ và hương trong huyện Đồng An.
Mọi cực kỳ tò mò về vị đại nhân Thẩm Hành Giản đến từ cấp , thường xuyên liếc mắt trộm.
Mèo con Kute
Thẩm Hành Giản mũi, mũi tâm, tay lén lút gãi gãi cái móc gỗ bên hông.
Thẩm Tranh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, gọi: “Chư vị ——”
Mọi định dậy hành lễ.
Thẩm Tranh giơ tay ấn xuống: “Không cần đa lễ, cứ .”
Nàng sang hỏi Vương Quảng Tiến: “Vương công t.ử, một việc bản quan hỏi ngươi. Các thương hộ huyện Đồng An , thành lập thương hội ?”
Vương Quảng Tiến chắp tay đáp: “Bẩm đại nhân, vẫn .”
Thẩm Tranh rõ nguyên nhân đại khái, nhưng vẫn hỏi: “Vì ?”
Vương Quảng Tiến suy nghĩ một lát đáp:
“Tài nguyên thiếu hụt, thương hộ khan hiếm, nhu cầu của bá tánh thấp... Nếu tiểu nhân nhớ nhầm, Lưu lão gia từng ý định , nhưng vì những lý do nêu , thương hội chỉ còn cái danh, lâu thì ai nhắc tới nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-huyen-lenh-nam-mat-mua-mang-theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-296-muon-giai-quyet-van-de-thanh-lap-thuong-hoi.html.]
“Ừm.”
Thẩm Tranh gật đầu.
“Những vấn đề ngươi đều đúng. vấn đề sinh là để giải quyết.”
Mọi mặt đều ngẩng đầu lên.
Lời của đại nhân là ...
Thẩm Tranh mỉm : “Chư vị nghĩ sai, bản quan hôm nay mời các ngươi tới nghị sự, điểm quan trọng nhất chính là... dẫn dắt.”
Còn dẫn dắt chuyện gì, hiển hiện rõ mặt giấy .
Mọi quanh, xì xào bàn tán.
“Đề nghị của Thẩm đại nhân, bỉ nhân đương nhiên tán thành, thương hội của riêng huyện , thắt lưng chúng cũng thể ưỡn thẳng hơn một chút.”
“ Vương công t.ử cũng , chúng thực từng thử qua, mà là thất bại……”
Cho nên hiện tại thành lập thương hội, giải quyết vấn đề .
Lý chưởng quỹ bán vải vóc trong huyện tiên phong lên tiếng:
“Đại nhân, thực mấy vấn đề Vương công t.ử , cái cuối cùng là dễ giải quyết nhất. Nay bá tánh trong tay dư dả hơn, cũng chịu chi tiền mua đồ hơn . Cứ lấy tiệm vải của tiểu nhân ví dụ. Trước bá tánh mua vải, cơ bản đều mua vải vụn, nhưng mấy ngày gần đây, vải thô đều bán theo xấp.”
“ hai vấn đề đầu Vương công t.ử thì thể một sớm một chiều mà xong. Vẫn lấy tiệm của tiểu nhân ví dụ, mấy ngày nay vải thô bán chạy, nhưng tiểu nhân vui buồn lẫn lộn.”
Nỗi lo của là gì, ít ở đây đều thấu hiểu.
Thẩm Tranh hỏi: “Cần nhiều vải, nhưng ngươi cung ứng kịp?”
Lý chưởng quỹ nét mặt đầy sầu muộn.
“ như đại nhân , vải của tiểu nhân đều là do mối khi phủ Liễu Dương tiện thể mang về cho tiểu nhân. Thời gian giao hàng đó chắc chắn lắm, tóm cứ là ngay.”
Có phụ họa: “ là như thế. Rõ ràng là bạc thể kiếm , nhưng vì nguồn hàng đủ mà kẹt ngay cửa túi, lòng tiểu nhân đau như cắt ...”
Người lời lẽ hài hước, khiến bật một trận.
Có đại nhân ở đây là thật, nhưng thương nhân mở cửa ăn, mục đích là để kiếm bạc.
Họ cũng chẳng gian thương, gì là tiện .
Thẩm Hành Giản im lặng lắng hồi lâu, đột nhiên mở miệng:
“Trong các ngươi bao nhiêu nhập hàng trực tiếp từ huyện Tuyền Dương?”
Hơn một nửa giơ tay.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhập hàng từ Phương gia ở huyện Tuyền Dương.”
“Vì Phương công t.ử hứa cho giá gốc lâu, nên đa tiểu nhân đều giống như Lý chưởng quỹ, dựa mối mang hàng tới, hiếm khi tự huyện Tuyền Dương nhập hàng.”
Thẩm Hành Giản gật đầu, hỏi những giơ tay:
“Các ngươi nhập hàng từ huyện Tuyền Dương là vì lý do gì?”
Mấy lao xao trả lời.
Thẩm Tranh tóm tắt nguyên nhân.
Một là hàng hóa Phương gia bán tuy quá , nhưng tuyệt đối hàng thứ phẩm.
Loại hàng ở huyện Đồng An ít dùng, doanh .
—— Những dân Đồng An nghèo khổ chỉ mua nổi những món đồ rẻ nhất.
Vấn đề hiện giờ còn là vấn đề, chỉ là tư duy của thương hộ vẫn theo kịp sức mua của bá tánh.
Hai là “giá gốc” Phương gia đưa vẫn đủ thấp.
Cái gọi là “giá gốc” thực cộng thêm tiền thuê mặt bằng, tiền lương chưởng quỹ và gia đinh, tính toán một hồi thì “giá gốc” tăng cao.
Thẩm Tranh gật đầu tỏ ý thấu hiểu.
Mở cửa ăn, mặt bằng, nhân công, hao hụt đương nhiên tính giá thành.
Chuyện cũng thể trách Phương Văn Tu lời giữ lời.
Nàng từ trong lòng n.g.ự.c lấy bản khế ước soạn sẵn, :
“Nay một cơ hội đặt ngay mắt, hy vọng thương hộ huyện Đồng An thể đồng lòng, tiên thành lập một thương hội, đó chính là...”
“Các ngươi thể thực sự lấy hàng với ‘giá gốc’ từ tay Phương gia.”
Những đây đều là dân kinh doanh, hiểu ý nghĩa của câu “giá gốc thực sự” đó.
Thời gian qua, họ lấy “giá gốc” từ tay Phương gia lời .
Huống chi là “giá gốc thực sự”.
Việc khác gì cây rụng tiền tìm tới gõ cửa?