Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh - Chương 278: Tiệm lương thực họ Hồ mở bán - Hũ vàng đầu tiên của dân huyện ---
Cập nhật lúc: 2025-12-25 00:54:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOXwLVpk5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một ngày , việc sàng lọc hạt giống trong thôn thành.
Sắp đến tháng Chín nhưng tiếng ve cây vẫn hề giảm bớt, tiếng cao hơn tiếng .
Xe bò, xe lừa, xe bản nhỏ ở các thôn những ngày gần đây nghỉ ngơi lúc nào, hôm nay tấp nập kéo đến tiệm lương thực họ Hồ.
Hồ Lợi Khai ngay từ khi bán lương thực trợ cấp cho thông suốt và gia cố gian nhà phía , đặc biệt lót gỗ chống ẩm.
Chính là chờ đợi ngày .
Thẩm Tranh và cửa tiệm lương thực, Hồ Lợi Khai đến mức thấy mặt trời .
Chu lý trưởng tiến lên, đưa một cuốn sổ nhỏ cho Thẩm Tranh : “Đại nhân, hạt giống lúa của thôn Nam Bá chúng đều vận chuyển tới , đây là sổ ghi chép trọng lượng.”
“Mọi vất vả , tiên hãy để họ về .”
Thẩm Tranh nhận lấy cuốn sổ, lướt qua một lượt đưa cho Hồ Lợi Khai.
“Hồ chưởng quỹ, tiền đặt cọc mà chúng thương lượng đây, phiền ông tính toán xong xuôi kết toán một phần cho bà con.”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, Thẩm đại nhân, Chu lý trưởng, mời theo .”
Hồ Lợi Khai híp mắt dẫn đường phía , đưa hai Thẩm Tranh thất.
Tuy rằng bạc bán hạt giống lúa còn tới tay chi một phần, nhưng mặt Hồ Lợi Khai hề chút vẻ cam lòng nào.
Hắn rót cho Thẩm Tranh và Chu lý trưởng mỗi một chén , :
“Thẩm đại nhân, Chu lý trưởng, hai vị cứ nghỉ một lát, tiểu nhân lấy bạc.”
Ánh mắt Thẩm Tranh lóe lên, mở lời gọi : “Hồ chưởng quỹ, cho dù ông xem gia nhân cân hàng thì cũng nên dùng bàn tính gẩy qua một lượt chứ?”
“Ế!” Hồ Lợi Khai ngẩng đầu lên, “Đại nhân gì thế, bà con lối xóm lẽ nào hại tiểu nhân ? Hạt giống bà con mang đến, bao nhiêu là bấy nhiêu, tiểu nhân tin họ.”
Thẩm Tranh khẽ một tiếng, lắc đầu : “Trong kinh doanh rõ ràng. Tuy hiện giờ ông chỉ đưa tiền đặt cọc, nhưng với bách tính các thôn cũng coi như tiền trao cháo múc. Hôm nay ông tính toán cho rõ, trọng lượng sai sót, bách tính sẽ thừa nhận .”
Hồ Lợi Khai tinh minh, nhưng là tinh minh quá mức.
Người khác căn bản chẳng cần , chẳng cần đoán cũng thể ý nghĩ trong lòng .
Bởi vì sự tinh minh của là một cái khuôn mẫu, cứ áp là đang nghĩ gì.
Hắn hiện tại cân trọng lượng, dùng bàn tính là để diễn cho nàng và Chu lý trưởng xem.
Đợi họ , xem gẩy bàn tính ?
E là bàn tính gẩy đến bốc khói luôn chứ.
Đã thì thà rằng cứ minh bạch mà .
Hồ Lợi Khai lời của Thẩm Tranh cho đờ tại chỗ, lấy bạc cũng xong mà lấy bàn tính cũng chẳng đành.
Thẩm Tranh cứ thế khẽ , khiến tiến thoái lưỡng nan.
Một lát , lau mồ hôi trán, gượng : “Vậy đại nhân hai vị chờ một chút, tiểu nhân lấy bàn tính và bạc đến một thể.”
Hắn bước khỏi thất thở phào một cái.
Thẩm đại nhân đổi .
Cụ thể đổi ở thì rõ .
áp lực mà Thẩm đại nhân mang cho trong đầu gặp mặt xa xa mạnh mẽ như bây giờ.
Lúc đó nể mặt nàng, sợ nàng, một là sợ phận quan gia của nàng, hai là ham hạt giống lúa trong tay nàng.
giờ khác.
Thẩm đại nhân hiện tại, chỉ cần một ánh mắt, một câu cũng đủ khiến đổ mồ hôi lạnh.
Nàng trưởng thành quá nhanh.
Nàng của bây giờ còn là vị quan huyện non nớt khi mới đến huyện Đồng An nữa.
Hồ Lợi Khai vỗ vỗ n.g.ự.c.
Cũng may chỉ là tham tài một chút, tâm tư gì khác, nếu thì......
Trong thất, Chu lý trưởng nhấp từng ngụm nhỏ, than thở: “Đại nhân, so với chúng uống ở trong thôn đúng là giống thật, hậu vị nó ngọt lắm!”
Trà trong thôn họ là lá già pha với cọng thô, khi pha cũng chẳng kỹ thuật gì, cứ nước sôi dội là xong, nếm cái vị là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-huyen-lenh-nam-mat-mua-mang-theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-278-tiem-luong-thuc-ho-ho-mo-ban-hu-vang-dau-tien-cua-dan-huyen.html.]
vị Hồ chưởng quỹ pha , nào là xoay chén nào là nước, Chu lý trưởng mà thấy tân kỳ vô cùng.
“Thích uống ?”
Thẩm Tranh hỏi: “Thích uống thì lát nữa theo về huyện nha, chỗ còn ít, chia cho ông một ít mang về nhà mà uống.”
“Không , .” Chu lý trưởng vội vàng xua tay.
“Lá đưa cho tiểu nhân thì đúng là trâu gặm hoa mẫu đơn, tiểu nhân ở đây nếm cái vị là , mang lá của về uống sẽ khiến miệng lưỡi trở nên kén chọn !”
Thẩm Tranh cầm nắp chén , gạt nhẹ mặt nước trong chén thành từng đợt sóng nhỏ.
“Gì mà trâu gặm với gặm, thô lá non thì cũng là , gì uống nấy, ông uống thì đừng khách sáo với .”
Chu lý trưởng rạng rỡ, “Tiểu nhân hiểu ý của , nhưng tiểu nhân nồi nào úp vung nấy, tiểu nhân hôm nay uống của Hồ chưởng quỹ, ngày mai uống của , chẳng thà tiểu nhân ở trướng nỗ lực thêm chút nữa để sớm ngày uống của chính .”
Mèo con Kute
Thẩm Tranh nghiêng đầu ông, thầm dấy lên một cảm giác như đứa trẻ khôn lớn.
“Ông cũng đúng, dựa ai bằng dựa chính .”
“Dựa chính cái gì chứ, đại nhân đừng thế.” Chu lý trưởng phản bác, “Bất luận thế nào, vẫn là chỗ dựa lớn nhất của tất cả ở huyện Đồng An .”
Hồ Lợi Khai từ bên ngoài bước liền thấy câu .
Hắn vội vàng bồi thêm một câu nịnh nọt: “Chu lý trưởng chí , thì huyện Đồng An ngày hôm nay.”
Y xong liền mở cuốn sổ nhỏ , gõ bàn tính bôm bốp.
Một khắc .
“Đại nhân, Chu lý chính, tổng khối lượng ghi chính xác. Vì lúa giống vẫn bán , tiền bạc tiểu nhân gom góp cũng hạn, nên xin kết toán theo hai phần tiền đặt cọc như thỏa thuận đó. Đợi đến khi bán hết lúa giống, tiểu nhân sẽ mang tiền còn đến tận tay các vị lý chính.”
Hồ Lợi Khai lấy một gói đồ chuẩn sẵn, bóc hết lớp đến lớp khác, đưa xấp ngân phiếu bên trong cho Chu lý chính.
“Ngân phiếu...”
Tay Chu lý chính khựng giữa trung, chút khó xử : “Số ngân phiếu , mang về thì chia chác thế nào đây...”
Hồ Lợi Khai , lập tức lộ vẻ mặt như đang cầu xin tha mạng.
“Đại nhân, Chu lý chính, tiểu nhân đưa bạc trắng, mà là ngân phiếu nếu đổi thành bạc thì thật sự quá nhiều! Thứ nhất là tiểu nhân nhân mạch để đổi lấy bạc ngay, thứ hai là nếu đổi , cũng chẳng dễ bề bảo quản!”
Dù ngân phiếu và bạc thỏi đều giá trị lưu thông như , nhưng nếu ngươi mang bạc thỏi đổi ngân phiếu, tiền trang thể đổi cho ngươi ngay trong ngày.
nếu ngươi dùng ngân phiếu đổi lấy bạc thỏi, tiền trang chắc chắn vẫn đổi, nhưng cái bộ dạng tình nguyện đó, ít nhất cũng kéo dài của ngươi mười bữa nửa tháng.
Thẩm Tranh cũng hiểu đạo lý , bèn với Chu lý chính: “Cứ cầm lấy .”
Chu lý chính đối với nàng nay luôn lời răm rắp, chẳng thèm hỏi thêm mà cất ngay ngân phiếu lòng.
Lúc cho n.g.ự.c áo, lão liếc mắt một cái liền thấy mệnh giá ngân phiếu.
Trời đất ơi!
Bàn tay Chu lý chính ôm n.g.ự.c run rẩy thôi.
Lão chỉ hét toáng lên!
Ngân phiếu trị giá hàng ngàn lượng bạc, lúc đang ngay trong n.g.ự.c lão!
Lão sống đến từng tuổi, bao giờ thấy nhiều tiền như !
Chu lý chính cả như chìm đắm trong mùi hương của tiền bạc, đến nỗi những lời Thẩm Tranh và Hồ Lợi Khai tiếp theo lão cũng chẳng lọt tai chữ nào.
“Đi thôi.” Thẩm Tranh xong với Hồ Lợi Khai, liền dậy gọi Chu lý chính.
Chu lý chính ngây ngây ngô ngô, chân nọ đá chân theo Thẩm Tranh khỏi Hồ thị lương tiệm.
“Tỉnh nào.”
Thẩm Tranh giơ tay huơ huơ mặt Chu lý chính.
“A ——”
Chu lý chính như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, gãi đầu : “Đại nhân... tiểu nhân đầu mang trong nhiều bạc như thế, để ngài chê ...”
Thẩm Tranh phì : “Không , cũng là lẽ thường tình thôi. Đi nào, theo về huyện nha, bảo Triệu Hưu dẫn theo hai bộ khoái cùng ông tiền trang huyện Tuyền Dương đổi bạc.”
Chu lý chính việc đổi ngân phiếu lấy bạc nhiều rắc rối như , cứ ngỡ chỉ cần đến là đổi , liền vui vẻ theo Thẩm Tranh về huyện nha.
Ngày lành của dân làng Nam Bãi chúng lão đến !