Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh - Chương 209: Ân oán cá nhân? Giống lúa định lượng, có nhiều cũng không bán ---

Cập nhật lúc: 2025-12-25 00:53:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

La Chỉ Kính y mắng cũng giận, vẫn hì hì đ.â.m chọc: “Ai bảo ngài bản lĩnh cơ chứ, một cha , gặp một cấp giỏi giang như Thẩm đại nhân. Sau ngài về Thượng Kinh , ‘hạ quan’ đây vẫn ở chốn địa phương chờ ngài nâng đỡ nhé.”

Mèo con Kute

 

Thẩm Tranh kinh ngạc liếc Dư Chính Thanh một cái. Không y ít quan viên địa phương về gia thế của y ?

 

Thế quái nào giờ tùy tiện một quan phủ nào tới cũng thể bới móc gia thế của y .

 

Lời của La Chỉ Kính tuyệt đối là ngưỡng mộ gia thế của Dư Chính Thanh, thậm chí còn mang hàm ý mỉa mai trong đó.

 

Điều đó nghĩa là khá hiểu rõ Dư Chính Thanh, rằng đây y thích cái danh xưng “con trai Vĩnh Ninh Bá”.

 

dám lớn gan lời , mối quan hệ giữa Dư Chính Thanh và thật khiến suy ngẫm...

 

La Chỉ Kính vốn tưởng rằng nắm thóp của Dư Chính Thanh, nào ngờ Dư Chính Thanh xong những giận, trái còn bật thành tiếng.

 

“Phải đó, bản quan đầu t.h.a.i , gia thế , cha . Còn La đại nhân ngài thì ? Ngài cái gì? Ồ, ngài một nhạc phụ , ngay cả bản quan ngài cũng bằng. Vĩnh Ninh Bá dù cũng là cha ruột của bản quan, còn cha ruột của ngài vốn liếng gì cho ngài hưởng ?”

 

Thẩm Tranh: “!”

 

Màn đấu khẩu , nàng thật bịt tai , đây là thứ nàng nên lúc .

 

Nàng ném cho Dư Chính Thanh một ánh mắt dò hỏi: Đây chính là vị quan phủ quan hệ ở Thượng Kinh mà ngài đó ?

 

Nàng vốn tưởng tám chín phần mười đó chính là La Chỉ Kính, ai ngờ Dư Chính Thanh lắc đầu với nàng: Không .

 

Thẩm Tranh cảm thấy mắt tối sầm . Vị La đại nhân còn y ghét nhất mà hai đấu khẩu qua kịch liệt thế , nếu kẻ y ghét nhất mà tới thì còn thể thống gì nữa!

 

La Chỉ Kính câu của Dư Chính Thanh cho tức nghẹn, l.ồ.ng n.g.ự.c phập phồng yên.

 

Hắn cũng chẳng rõ vì và Dư Chính Thanh từ thời trẻ chẳng ưa gì .

 

Lời của Dư Chính Thanh cứ như thể lấy vợ là trúng thế lực nhà nhạc phụ, là kẻ xu nịnh quyền thế .

 

trời đất chứng giám, lúc và ái thê quen , căn bản đối phương là con gái của quan triều đình. Hai chỉ đơn thuần là lưỡng tình tương duyệt, phát hồ ư tình, chỉ hồ ư lễ.

 

Vả về , cũng hề diễn trò nghèo khổ bám riết lấy đại tiểu thư, mà là ! Hắn, La Chỉ Kính, nhạc phụ chấm trúng ngay lúc đỗ đạt!

 

Lúc đó vạn ! Trời xanh chứng giám, sớm ý trung nhân mà!

 

sự đời khéo đến thế, con gái của nhạc phụ chính là nàng ý trung nhân mà thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

 

Câu đó thế nào nhỉ, đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề tên.

 

Đoạn thời gian đó La Chỉ Kính sướng đến mức quên cả trời đất, cũng chẳng đắc tội với của phủ Vĩnh Ninh Bá từ khi nào.

 

Chẳng từ bao giờ, câu chuyện của từ “Người chiến thắng đời La Chỉ Kính: Hai chuyện đại hỷ, bảng vàng đề tên và động phòng hoa chúc” biến thành “Thư sinh nghèo cưới con gái quan lớn, xem chiếm đoạt tài sản nhà vợ”.

 

Tục ngữ câu: Chuyện khỏi cửa, chuyện truyền ngàn dặm.

 

Bá tánh Thượng Kinh thích bàn tán chuyện gì nhất?

 

Chính là thích bàn về những ân oán tình thù của các quan viên! Đó quả thực là món ăn tinh thần thể thiếu bữa dư t.ửu hậu. Thời gian đó, chịu ít lời tiếng .

 

chẳng dám đính chính. Hắn chính sách, Dư Chính Thanh đối sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-huyen-lenh-nam-mat-mua-mang-theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-209-an-oan-ca-nhan-giong-lua-dinh-luong-co-nhieu-cung-khong-ban.html.]

 

Hắn dám và ái thê sớm tâm đầu ý hợp, Dư Chính Thanh liền dám hai bọn họ sớm tư thông. Tóm là ngươi lên tiếng thì bôi đen một, ngươi mà lên tiếng thì bôi đen cả đám.

 

Nay và Dư Chính Thanh cùng rời khỏi Thượng Kinh, khéo đều quan phủ, quan hệ hai so với những năm dịu ít —— là dịu , thực chất là Dư Chính Thanh thu liễm , tung tin đồn nhảm về nữa.

 

ở chốn địa phương, Dư Chính Thanh đồn đại thì lợi lộc cũng chẳng bằng ở Thượng Kinh.

 

Lần gặp gỡ của hai cũng vô cùng suôn sẻ, điều dẫn đến việc La Chỉ Kính nảy sinh một loại ảo giác —— Dư Chính Thanh tính đổi nết , thể đòi những uất ức đây. Nhất thời quá chén, bèn lôi Vĩnh Ninh Bá để đ.â.m chọc Dư Chính Thanh một chút.

 

Nào ngờ Dư Chính Thanh chẳng hề đổi, gậy ông đập lưng ông!

 

Những uất ức ngày cũ lập tức ùa về trong lòng La Chỉ Kính. Hắn phừng phừng lửa giận, đập mạnh xuống bàn đá, gầm lên: “Dư Chính Thanh!”

 

Dư Chính Thanh thấy thèm giả vờ nữa, trong lòng thầm sướng nhưng mặt lộ sắc thái. Y ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đừng gào to như thế, bản quan và Thẩm đại nhân sợ hãi . Nếu Thẩm đại nhân ngài dọa cho sinh bệnh, thì lấy ai bán giống lúa cho ngài đây?”

 

La Chỉ Kính thấy hai chữ giống lúa liền lập tức tắt đài.

 

Thẩm Tranh chẳng rõ vì , cứ cảm thấy đầu hiện một chữ lớn: “Nhẫn”.

 

Sau khi nhận ánh mắt của Dư Chính Thanh, nàng đưa những lời lẽ chuẩn sẵn: “La đại nhân, ngài cũng đấy, huyện Đồng An của chỉ bấy nhiêu mẫu đất, cho nên sản lượng giống lúa năm nay hạn. Hiện giờ bán cho quan phủ các nơi đều định lượng cả. Phủ Phủ Châu của ngài dù rộng lớn đến mấy, hạ quan cũng thể đưa thêm giống lúa .”

 

Lời của Thẩm Tranh cũng còn khách khí như lúc nãy. Dù hiện giờ là La Chỉ Kính việc cầu cạnh, và Dư Chính Thanh chẳng ưa , lúc cần đội thì cho đúng.

 

Tuy nàng hai hiềm khích gì, nhưng Dư Chính Thanh chân thành đối đãi với nàng, nàng cũng thể y phật lòng.

 

Dư Chính Thanh liền trao cho nàng một ánh mắt khẳng định: Không lầm !

 

La Chỉ Kính xong cũng giận, chỉ hỏi: “Thẩm đại nhân, giá cả và định lượng giống lúa ...”

 

Ánh mắt của Dư Chính Thanh dành cho Thẩm Tranh nghĩa là cứ theo quy trình mà . Thế nên Thẩm Tranh cũng gây khó dễ cho La Chỉ Kính trong chuyện giống lúa. Nàng đúng sự thật, đem chính sách giống lúa giải thích cho La Chỉ Kính .

 

La Chỉ Kính xong trợn tròn mắt, Dư Chính Thanh với vẻ tin nổi, đó : “Hai trăm văn? Thẩm đại nhân, ngài đùa chứ?”

 

Thẩm Tranh khẽ : “Ngài quá lời , Dư đại nhân chứng cho hạ quan, hạ quan dám đùa.”

 

La Chỉ Kính thầm nghĩ, chính vì Dư Chính Thanh ở đây nên mới thấy Thẩm Tranh như đang đùa.

 

Hai trăm văn một cân tuy rẻ, nhưng lượng giống lúa đó là con lý tưởng của . Hắn trầm tư một lát hỏi: “Thẩm đại nhân, chúng bàn bạc chút . Phủ Phủ Châu của thực sự lớn. Thế , ngài cứ việc tăng giá giống lúa lên, bán thêm cho bản quan một ít, thấy thế nào?”

 

Hắn lời với Thẩm Tranh, vì Dư Chính Thanh lẽ sẽ đồng ý.

 

Thẩm Tranh thể đồng ý chứ?

 

Nàng trực tiếp từ chối: “La đại nhân, hạ quan phủ Phủ Châu của ngài đất rộng, nhưng chỉ đất rộng , ngài ở đó còn thưa dân nữa. Phần lớn tài nguyên trong tay một ít , thêm bao nhiêu giống lúa nữa cũng đủ cho họ trồng. Nói thật lòng, ngài trả giá cao là nể mặt hạ quan, hạ quan cũng động lòng.”

 

La Chỉ Kính đến đây liền là vô vọng, thầm thở dài một tiếng.

 

Quả nhiên, Thẩm Tranh đổi giọng, hỏi ngược : “Vậy ngài xem, những nơi dân cư đông đúc nhưng diện tích đất bình quân đầu nhiều, hạ quan nên thế nào? Chẳng lẽ để hàng chục hộ dân tranh vài hạt giống ? La đại nhân, như công bằng.”

 

Dư Chính Thanh thực sự vỗ tay khen ngợi Thẩm Tranh.

 

Cấp khiến y hài lòng nhất, cũng là nguyên tắc nhất mà y từng gặp trong mấy mươi năm qua.

 

 

Loading...