“Bệ hạ giá lâm!”
Cửa truyền đến một giọng  bén nhọn, Đường Nhược Nhược vỗ mạnh cái trán, đau đầu  thôi.
Nàng   quên  cái tên biến thái đó  đêm nay  thị tẩm nàng,      bây giờ?
DTV
Bên tai truyền đến một tiếng bước chân vụn vặt. Đường Nhược Nhược thấy nếu chạy từ cửa chính thì sợ là  , nên lật cửa sổ  trốn ?
Đợi nàng rối rắm xong, nam nhân ngoài phòng  bước  tẩm điện
“Dáng vẻ sốt ruột của ái phi là   ?”
Đường Nhược Nhược  tiếng “ái phi”   cho run rẩy, xoay   .
Nam nhân ở cửa một bộ đồ đen, phong thái nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng, tuy giọng điệu trêu chọc, nhưng trong mắt    chút ý  nào.
Đoàn  phía    chặn  bên ngoài. Đường Nhược Nhược cảm thấy đôi mắt âm u của  như   thấu nàng.
Nàng cố gắng lấy  chút khí thế của , “Ta…, bổn Quận chúa  , ai cần ngươi quan tâm?”
Vừa đúng lúc  cần trèo qua cửa sổ, nàng liền rầm rầm   cửa,  tới  cửa, nam nhân đột nhiên giơ tay ngăn cản đường  của nàng.
Đường Nhược Nhược   thái độ , “Tránh !”
Chó ngoan  cản đường… Đi!
Nàng đang chuẩn  cho  một ánh mắt “khinh thường  thứ”, nhưng tư thế  khiến nàng câm miệng .
Đường Nhược Nhược khó khăn lắm mới  thể  tới n.g.ự.c , tên  cao quá .
Nam nhân tùy ý giơ tay lên, nhưng một bộ thêu hoa văn long bào dày rộng   che mất nàng đến   thấy gì.
Đường Nhược Nhược  chút tức giận: “Này! Ngươi  thể tránh  một chút , Quận chúa chỉ   ngoài  dạo một vòng!”
Phúc công công  theo cao giọng cảnh cáo, “Làm càn! Quận chúa   thể vô lễ với bệ hạ như thế! Nào…”
“Lui !”
Đường Nhược Nhược giật  bởi giọng  hung ác của nam nhân,  dám bẻ gãy cả hai tay  nữa.
 nam nhân   cúi  tới gần nàng, trong ánh mắt lộ  một tia nguy hiểm, “Chẳng lẽ ái phi  quên, nguyên nhân ngươi đến Vân Dịch quốc là gì ?”
Đường Nhược Nhược dừng một chút, “Đương nhiên là  nhớ rõ!”  nàng  đề cập đến chuyện nàng thiếu chút nữa  quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-5.html.]
“Chuyện bổn quận chúa đến Vân Dịch quốc các ngươi đều  thương lượng xong, nếu  ở chỗ  sơ suất một tí thì chính Vân Dịch Quốc các ngươi  hối hận , cho nên bởi  ngươi nhất định  thực hiện thỏa thuận!”
Đây là nặc thư do Lục Kinh Trần và Nam Man Hoàng đế định , trong thời gian ước định một năm, cho dù là hòa   là từ hôn, trong  thời gian  nàng, “công chúa hòa ”,  thể  bất kỳ sai lầm nào.
Nếu ,  thì Vân Dịch quốc sẽ hứa  xâm phạm Nam Man trong mười năm tới.
Mà chỉ cần Lục Kinh Trần chủ động từ hôn, thì những lời hứa  vẫn  giá trị như cũ, mà cho dù là hòa  thì mục đích cũng chỉ là vì chấm dứt chiến sự giữa hai nước.
Điều  nhắc nhở Đường Nhược Nhược, nếu tên biến thái  chủ động đề nghị trả  hàng thì nó cũng giống như nàng trốn khỏi hoàng cung  thôi!
 mà  như ,   thể  gặp  Toa Á Quận chúa.
 nàng chỉ  thể âm thầm phái   tìm thôi, đến lúc đó để cho Lục Kinh Trần yêu nàng ngay từ cái  đầu tiên là , những chuyện còn  sẽ  ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Trong nháy mắt nàng   tự tin, nhịn   khiêu khích, “Thế nào? Bổn quận chúa  mới tới ngày đầu tiên mà ngươi  đổi ý ?”
Lục Kinh Trần  giận mà , đột nhiên tới gần nàng, “Làm   thể chứ? Cô vương là cảm thấy ái phi thật sự còn sống  khỏe mạnh, cô vương  thích,  bằng…”
Hắn dừng một chút, “Ái phi cùng cô vương nghỉ ngơi sớm một chút, cũng để cho cô vương nếm thử ái phi  lợi hại gì?”
Cái tên chó nam nhân  càng đến gần, còn  như một tên biến thái. Đường Nhược Nhược sợ tới mức bước nhanh về phía , chiếc chuông nhỏ ở cổ chân cũng vang lên  ngừng.
Nàng đang sợ hãi.
Người  chơi bài  theo lẽ thường chút nào, nàng  nhớ rõ đại phản diện   khách khí với Quận chúa giả mạo  như , giọng điệu quái quở ,   trong lòng  bao nhiêu suy nghĩ  xa đây.
“Vậy, bổn quận chúa còn  ăn cơm, chờ  ăn no   !”
Nàng kéo dài thời gian  , xem  thể tìm La San giúp đỡ  .
–
Nói  chừng hoàng cung   nhiều quy củ, Đường Nhược Nhược chẳng qua là  tùy tiện ăn chút cơm thôi, nhưng  đầy ắp thức ăn  cái bàn lớn,    đó còn  một đám  ở đây kiểm tra độc.
 đây là nhưng gì mà nàng   từ La San , chính là tên nam nhân chó c.h.ế.t    phát bệnh điên gì,  nàng ăn mặc dễ  cảm lạnh[1], chỉ chờ bên ngoài thu dọn xong, mới để cho nàng  .
[1] Phong hóa: phong tục và giáo hóa
Đường Nhược Nhược thật sự tức giận đến đau lòng, nhưng ngẫm  buổi tối nàng là    lớn chuyện, cũng  thể thiếu kiên nhẫn như .
Nàng lôi vải mềm   xuống,  chút phiền não: “La San, ngươi  đêm nay    gì mới  đây?”
La San  lướt qua tẩm điện   ở xung quanh, đưa một viên thuốc, “Quận chúa mau uống !”