Ôn Dĩ Nhu đến bên cạnh Diêu Na, hai con , trong mắt tràn đầy ý . Quản gia Hứa cuối cùng cũng đành lòng, mặt .
Ngay lúc , trong lòng Ôn Tư Tư quyết định.
À, thì lấy bạo lực trả đũa bạo lực thôi!
"Muốn quỳ thì ông quỳ!"
Cô nắm chặt cây gậy gỗ, tay còn tát thẳng mặt Ôn phụ, lực mạnh ngay lập tức hất ngã đàn ông mặt xuống đất bẹp dí.
Ôn Học Lâm:...
Diêu Na, Ôn Dĩ Nhu:...
Quản gia Hứa:...
Ôn Tư Tư giơ cao cây gậy gỗ, trả đũa, chút nương tay giáng một đòn chân Ôn phụ. Ôn phụ kêu lên một tiếng đau đớn, run lên im đất nhúc nhích, giống như mất ý thức.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, ngay cả khí cũng như ngừng trôi. Trong bầu khí ngột ngạt , đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.
"A a a, Học Lâm, , Học Lâm!" Diêu Na chạy đến bên Ôn phụ, lo lắng vỗ ông . Trong tiếng gọi vội vã của bà , Ôn phụ rên lên một tiếng cử động ngón tay.
Diêu Na lúc mới yên tâm. Bà ngẩng đầu Ôn Tư Tư, trong mắt tràn đầy sự căm hận như nuốt chửng cô: "Ôn Tư Tư, đồ điên , mày dám đ.á.n.h ba mày. Lão Hứa, mau, mau gọi , bắt lấy nó cho !"
Sự việc diễn quá mức phi lý, quản gia Hứa còn kịp hiểu rõ tình hình thì Diêu Na thúc giục chạy ngoài gọi vệ sĩ.
Ôn Tư Tư cây gậy gỗ trong tay, Diêu Na đang bên cạnh Ôn phụ, : "Muốn bắt , cũng xem các bản lĩnh đó !"
Nói xong, cô túm lấy tóc Diêu Na, mặc kệ bà giãy giụa lôi bà về phía cầu thang.
"A a a, Ôn Tư Tư, mày gì tao!" Ôn Dĩ Nhu thấy Diêu Na cô xách như xách gà con, lập tức cũng hóa thành gà gáy: "Mày mau thả tao , nếu mày , bố tao sẽ tha cho mày !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-nguoc-toi-dua-vao-noi-dien-de-noi-tieng/chuong-99.html.]
Nói xong, cô định xông lên.
Ôn Tư Tư cầm cây gậy gỗ chỉ cô : "Câm miệng, nếu còn ồn ào, tao sẽ đ.á.n.h cho mày ngất xỉu."
Sợ cô thật sự tay với con gái , Diêu Na vội vàng, bà khó khăn đầu với Ôn Dĩ Nhu: "Dĩ... Dĩ Nhu, đ.á.n.h thức bố con dậy, Ôn Tư Tư, Ôn Tư Tư nó điên ."
Ôn Dĩ Nhu hoảng hốt chạy đến bên Ôn phụ, nước mắt sắp trào .
Ôn Tư Tư mặc kệ Diêu Na c.h.ử.i bới, nhốt bà phòng chứa đồ ở tầng hai, để bà ở cùng một đống đồ tạp nham.
Đến khi cô xuống tầng, Ôn phụ tỉnh táo. Ông ôm mặt đau đến tái mét, nhờ Ôn Dĩ Nhu dìu mới miễn cưỡng dậy .
Chân gãy, Ôn Tư Tư tiếc nuối.
Ra tay vẫn còn nhẹ.
Thấy Ôn Tư Tư, ông tức giận vô lực c.h.ử.i rủa: "Ôn Tư Tư, Ôn Tư Tư! Tao sẽ treo mày lên cây ngoài , treo một ngày một đêm. Không, là ba ngày ba đêm. Dám đ.á.n.h cả tao, xem mày đúng là sống nữa !"
Lúc , Ôn Dĩ Nhu đến thành tiếng: "Bố, cô lôi lên lầu, bây giờ thế nào , bố mau cứu !"
Cô tài nào hiểu nổi tại chuyện trở nên như thế , rõ ràng là mấy phút bố cô còn định đ.á.n.h Ôn Tư Tư một gậy!
Ôn Tư Tư nhướng mắt, chậm rãi : "Đừng vội, chúng từ từ giải quyết từng một."
Đến khi quản gia Hứa dẫn mấy mặc đồ đen thì trong phòng khách còn bóng dáng của nhà họ Ôn, chỉ tiếng động ầm ầm từ căn phòng lầu nhắc nhở về sự bất thường của biệt thự.
Quản gia Hứa ngẩng đầu, chằm chằm động tĩnh ở tầng hai.
Cầu thang phòng khách tỏa một luồng khí tức bất thường, như thể một tầng sương mù đen bao phủ, bất cứ lúc nào cũng thể nuốt chửng họ.
Ông đột nhiên mất hết can đảm lên.